BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 14

“Tạm biệt, sau này cũng phải ăn cơm thật ngon nha.”

Khi đó cũng là mùa hè, sân ga thị trấn nhỏ ồn ào, tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng ve kêu. Người phụ nữ hơi mỉm cười, dùng đôi tay anh thích nhất xoa xoa tóc anh, ánh nắng ấm áp buổi chiều như vậy sẽ đậu lại trên người anh.

An tâm, hạnh phúc.

“Nơi này so với chỗ ở trước kia thật nóng, rất dễ bị phơi đỏ da đi,” nàng nhẹ nhàng đội chiếc mũ nàng yêu thích nhất lại cho cậu bé, “Bị phơi đen sẽ không còn xinh đẹp nữa.”

Nàng từng nói vì hai người họ đều lớn lên rất xinh đẹp, nên nàng luôn thích ở bên cậu bé hơn.

Nhưng Kiều Quân biết, nàng không thích trẻ con.

Đã đến giờ tàu khởi hành, tiếng còi tàu truyền đến từ nơi rất xa lại rất gần, làm kinh động những người đang cáo biệt.

Việc cần dặn dò đã dặn dò xong, nàng không lưu luyến, quay người rời đi, tà váy trắng vẽ ra một đường cong vô tình mà sắc bén.

Anh muốn vươn tay, anh muốn nắm lấy tà váy của nàng, nói, đừng đi, đừng bỏ lại con.

Mau nói chuyện đi, làm nũng với mẹ, khóc lóc với mẹ, bất kể làm gì, để mẹ giữ mình lại bên cạnh.

Có một giọng nói trong lòng đang sốt ruột kêu gào.

Đừng làm khó cô ấy. Anh nghe thấy có người nói bên tai.

Áp đảo tất cả những ý nghĩ khác.

Vì thế cuối cùng, anh chỉ nhìn từ xa, nhìn mẹ vĩnh viễn, vĩnh viễn rời đi.

________________________________________

Tốt nghiệp một tháng, đúng vào giữa hè, Kiều Quân cuối cùng cũng chào đón kỳ động dục thật sự đầu tiên, nằm liệt trong căn hộ chung cư do Phương Phùng tài trợ.

Giống như một trận bệnh nặng, nhiệt độ cơ thể bên ngoài tăng cao, tăng cao rồi lại tăng cao, bị ném vào lò nung, chịu đựng sự quay nướng từ trong ra ngoài.

Làm Omega mỗi tháng còn phải sinh thêm một trận bệnh.

Kiều Quân nóng đến ngốc nghếch, nắm lấy thuốc ức chế tình nhiệt rót thẳng vào bụng cùng với nước.

Những giấc mơ kỳ quái không chịu buông tha anh.

Phương Phùng biết anh có chuyện này, nhưng không thể ở bên anh. Kiều Quân theo bản năng gọi điện cho cậu ấy.

“... Thảo nào các cậu Alpha và Omega không có bạn đời thì muốn sống muốn chết,” anh nghe thấy giọng mình, tự do như thể vẫn còn trong mơ, “Tớ cảm thấy tớ sắp c.h.ế.t rồi.”

Cả thể xác và tinh thần đều khao khát một loại vật chất thần bí hơn, thứ anh không thể miêu tả. Nếu có thể tìm được, anh sẽ có thể hạnh phúc, sẽ không bị nóng đến choáng váng, và sẽ không mơ những giấc mộng kỳ lạ.

“Uống thuốc xong chưa?” Phương Phùng bên kia hơi ồn ào, không biết đang bận rộn gì.

“Vừa mới uống.” Cả người anh mềm nhũn, điều hòa trong nhà gào thét vô ích, cảm thấy sắp tan chảy trên ghế sô pha.

Cật lực bò dậy, đôi chân dài dưới chiếc quần đùi trắng như ngưng chi, khẽ run rẩy.

Chỉ lát sau, Phương Phùng ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng cộp rung động, như thể người đối diện đã thay đổi vị trí của điện thoại.

Ngay sau đó là tiếng vải vóc sột soạt cọ xát, tiếng nước không ngừng tích tụ làm đầy vật chứa, và còn, tiếng nước rầm khi ai đó bước vào, khiến mặt nước dâng lên tràn ra ngoài.

Có lẽ nóng đến hôn mê.

Phương Phùng rũ mắt, ngón trỏ vô thức gõ nhẹ mặt bàn theo nhịp điệu tiếng nước.

Người đang bàn bạc bên cạnh cho rằng cậu không kiên nhẫn nghe điều vô nghĩa, lên tiếng lại, trong giọng nói chỉ còn lại sự cẩn thận.

Kiều Quân cuối cùng vẫn còn nhớ điện thoại chưa cúp, cầm lại di động, lại là tiếng nước khiến người ta hướng về.

“Không có sức lực suy nghĩ…” Anh chậm rì rì nói, “Tớ cúp máy đi ngủ tiếp đây.”

“Ừm, đợi cậu kết thúc, tôi sẽ đến thăm cậu.”

________________________________________

Mở cửa, mùi hương ngọt ngào độc quyền của Omega vẫn chưa hoàn toàn tan hết trong phòng, nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu.

Biểu cảm Phương Phùng không đổi, tay phải cậu rũ xuống bên người, ngón tay rất nhỏ co rút một chút.

Cậu đóng cửa lại, đi về phía phòng tắm có cửa kính khép hờ.

Càng đến gần, tiếng nước tí tách càng rõ ràng.

Phương Phùng cầm lấy khăn tắm, đẩy cửa bước vào.

Kiều Quân quả nhiên vẫn đang ngâm trong nước lạnh, ngủ rồi.

Tóc mái anh ướt đẫm, dán vào khuôn mặt trắng ngần. Sự đối lập giữa cực đen và cực trắng tạo ra sự va đập mạnh mẽ.

Kiều Quân trời sinh đã có một khuôn mặt ngoan ngoãn, rất vô hại. Anh biết điểm này. Khi tỉnh, phần lớn thời gian anh đều có ý thức kéo gần khoảng cách với người khác thông qua nụ cười, nhưng khi ngủ rồi, chỉ còn lại sự hồn nhiên.

Sự thuần khiết chưa trải sự đời, vô ưu vô lo.

Tầm mắt Phương Phùng hạ xuống, môi Kiều Quân đặc biệt hồng nhuận, dính sắc nước. Nhờ ánh sáng, nó hiện ra ánh kim cương vụn.

Có chút… dâm mỹ.

Giống như bị ai đó hôn qua, không chỉ hôn qua mà còn tỉ mỉ mút qua một lần.

Khuỵu đôi chân dài xuống, Phương Phùng quỳ một gối trước bồn tắm, vươn tay dịu dàng nhéo cằm Kiều Quân, nhẹ nhàng nâng lên.

Bàn tay Alpha rất lớn, khuôn mặt Kiều Quân so với nó nhỏ hơn nhiều, tinh xảo như búp bê Tây Dương, vô tri vô giác chịu sự kiểm soát của người khác, sẽ không có nửa phần phản kháng.

Nếu lúc này Kiều Quân mở mắt, tầm mắt có thể ngang bằng với Phương Phùng.

Nhưng anh không có, vẫn ngủ một cách yên bình.

Vì thế ánh mắt Phương Phùng không hề kiêng nể.

Xương quai xanh xinh đẹp, cùng với… những đường cong nhấp nhô đầy đặn hơn so với thời gian trước.

Dòng nước trong suốt, ve vuốt từng tấc da thịt tuyệt đẹp.

Đây là bảo vật mà cậu vẫn luôn muốn có được một cách hoàn toàn trọn vẹn.

Đôi mắt Phương Phùng vốn là màu đen thuần túy nhất, một biểu tượng của sự lý trí và bình tĩnh. Hiện tại, cậu xuất thần nhìn chằm chằm người trong nước, bên trong đang ủ chứa một cơn lốc không ngừng nghỉ.

Ngón cái và ngón trỏ vuốt ve phần thịt mềm mại trên má Kiều Quân.

Tuyến thể bị áp chế đã lâu, rốt cuộc vẫn phóng thích tin tức tố ra ngoài.

Tin tức tố của Kiều Quân, ngay cả khi đang cuồng loạn cũng chỉ là dịu dàng xoay tròn. Còn tin tức tố của Phương Phùng ban đầu hành động cực kỳ chậm rãi, như một quý ông, sau khi đối phương lơi lỏng cảnh giác, nhanh chóng, không để lại một kẽ hở nào, cuốn lấy tin tức tố của Omega không kịp chạy trốn, thong thả ung dung nhấm nháp món ngon.

________________________________________

“… Kiều Quân, sẽ bị cảm lạnh.”

Kiều Quân mơ màng mở mắt ra.

Ngủ quá lâu, lại ngâm trong nước suốt, vừa mở mắt, anh chỉ vô hồn đối diện với người trước mặt.

Trước khi ngủ, anh dường như vẫn luôn suy nghĩ về việc tìm kiếm một thứ gì đó.

Cho đến vừa rồi, anh cuối cùng đã nắm được nó trong mơ.

Là cái gì nhỉ?

Anh mơ hồ, nhìn Phương Phùng giúp anh xả nước đi, cầm khăn tắm chuẩn bị bọc anh lại.

Mực nước đang hạ xuống, Phương Phùng cũng đang tiến gần anh.

Đầu anh vẫn rất choáng váng, anh nghĩ, Phương Phùng trước kia không có thói quen dùng nước hoa nhỉ.

Một loại hương vị khiến người ta muốn… trầm mê trong đó.

Anh đột nhiên nắm lấy cổ áo Phương Phùng, ngẩng đầu dán qua.

Giống như lần đầu tiên nếm kem bơ trên bánh kem, anh cẩn thận vươn đầu lưỡi, khẽ l.i.ế.m đôi môi xinh đẹp ưu việt của Alpha.

Ánh mắt ngây thơ.

Toàn thân anh ướt đẫm, bọt nước không ngừng lăn xuống từ làn da tuyết trắng, lại thấm ướt áo sơ mi đen của Phương Phùng.

Màu đen ướt đẫm biến thành màu đen u ám hơn, thân hình tuyết trắng mềm mại của Kiều Quân áp sát lên đó, không chừa nửa phần đường sống.

Hai màu sắc cực đoan không liên quan hòa quyện vào nhau, rõ ràng khác biệt, nhưng lại cho người ta ảo giác màu đen đặc sắp sửa nuốt chửng sự yếu ớt của tuyết trắng.

Phương Phùng chỉ kịp khoác khăn tắm cho anh.

Cậu rũ mắt, nhìn Omega bị bản năng lôi kéo, vô thức đòi hỏi Alpha, nhưng vì không được cách nên chỉ có thể vụng về dán môi với cậu, nhíu mày vì không tìm thấy niềm vui dự đoán.

Dưới một lớp khăn tắm là bờ vai gầy gò đơn bạc. Cậu dùng lực vừa phải chế trụ Kiều Quân, không cho anh giãy giụa nữa, ngay sau đó cúi đầu, trao cho Kiều Quân thứ anh muốn, một nụ hôn thật sự.

Mê loạn triền miên, khiến người ta say đắm.

Đôi mắt màu hổ phách phủ một tầng hơi nước, sự trong trẻo ngây thơ trong hơi nước mơ hồ toát ra xuân tình diễm lệ.

Tay Kiều Quân vốn nắm cổ áo Phương Phùng chậm rãi buông ra, ngay khoảnh khắc sắp rơi xuống, Alpha vươn tay nắm lấy.

Tin tức tố trong không khí lại lần nữa bốc lên, giao hòa quấn quýt.

Đầu anh ngửa ra sau, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng Alpha cao lớn trước mặt, và… và thứ anh vẫn luôn tìm kiếm trong mơ.

Hóa ra… thứ anh muốn, chính là hương vị này a.

back top