BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 13

Phương Phùng đưa cho Kiều Quân một chiếc chìa khóa, nói đó là chìa khóa của một căn hộ chung cư để trống không dùng đến.

“Lát nữa hành lý của cậu sẽ có người trực tiếp chuyển đến đó.”

“Khoan đã, khoan đã,” Kiều Quân có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của cậu ấy, “Cậu lại tự tiện quyết định thay tớ.”

“Chuyện nhà cửa tớ sẽ tự mình nghĩ cách, không cần phải làm phiền cậu nữa. Luôn luôn dựa dẫm vào cậu, sẽ không có cách nào sống độc lập được.”

Kim loại lạnh lẽo một lần nữa trở về lòng bàn tay Alpha. Ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt qua trên đó.

Phương Phùng im lặng một thoáng, “Cậu muốn như vậy đến khi nào?”

Kiều Quân sững sờ, “Cái gì?”

“Trốn tránh sự giúp đỡ.”

Bàn tay kia của cậu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Kiều Quân, ngữ khí không chứa bất cứ sự công kích nào, “Cho đến ngày hôm nay, cậu còn đang sợ hãi điều gì?”

Đây là lần đầu tiên Phương Phùng làm rõ chuyện này.

Trước đây khi còn ở thị trấn nhỏ thì không sao, Kiều Quân đo lường được khoảng cách giữa hai người. Nhưng điều đó thì liên quan gì, Phương Phùng là người như thế nào ở thế giới bên ngoài không liên quan đến anh. Anh ở thị trấn nhỏ có trật tự của riêng mình, sẽ không bị quấy rầy quá lớn.

Bất kể Phương Phùng có thân phận như thế nào, chỉ cần Phương Phùng vẫn là Phương Phùng đó, cậu ấy chính là người bạn anh cần.

Nhưng ở thế giới bên ngoài thì không giống.

Anh ở trong thế giới như vậy, không thể làm được những chuyện đó, không thể thực hiện nguyện vọng, còn Phương Phùng giơ tay là có thể với tới.

Không liên quan đến Phương Phùng, Kiều Quân chỉ là chán ghét bản thân vô lực của mình.

Lặp đi lặp lại, giống như bị mắc kẹt trong vũng bùn, càng muốn chứng minh bản thân, lại càng cảm thấy mình chẳng ra làm sao.

Anh không thể chấp nhận việc mình chỉ có thể sống sót dựa vào việc hấp thụ dinh dưỡng từ trên người Phương Phùng.

Anh lẩm bẩm khẽ, “… Sợ hãi mới là bình thường chứ.”

“Không làm được gì cả, cái gì cũng chỉ biết dựa dẫm vào người khác, người như vậy, không có bất cứ ý nghĩa tồn tại nào.”

“Kiều Quân, ngẩng đầu lên.” Phương Phùng đối diện với anh.

Nhớ đến những chuyện không thoải mái đó, đôi mắt Kiều Quân thường ngày rực rỡ bỗng ảm đạm không ánh sáng.

“Tôi không phải là họ, tôi sẽ không giống như họ. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ cậu biến thành người như thế nào, tôi cũng sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”

Phương Phùng cúi đầu, trán hai người chạm nhau, đôi mắt hơi mất tiêu cự của Kiều Quân chìm vào đại dương đen nhánh và tĩnh lặng.

“Cậu biết mà, tôi sẽ không nói dối cậu.”

“Cậu không nên bị những chuyện đó ảnh hưởng nữa, đúng không?” Giọng Alpha trầm thấp, như kiên nhẫn nắm lấy tay anh, dạy anh cách gỡ bỏ sợi dây gai xoắn thành nút thắt, “Bây giờ cậu có thể thử chậm rãi, chậm rãi bước ra bước đầu tiên. Đừng xem đây là thiệt thòi, không cần đi cân nhắc cái giá phải trả, tình cảm chân chính không cần những thứ này.”

“Cho nên, ít nhất khi cậu có nhu cầu, chấp nhận sự giúp đỡ của tôi, được không?”

________________________________________

Chiếc chìa khóa không hiểu sao lại trở về tay anh.

Kiều Quân bực bội, sao lần nào cũng bị tên đó nắm mũi dẫn đi.

Nhưng mà, anh rũ mắt, Phương Phùng nói đúng. Phương Phùng chưa từng nói dối anh. Kể từ ngày anh thật sự bộc lộ nội tâm với Phương Phùng, dường như mỗi lần anh sợ hãi bản thân thất bại, Phương Phùng luôn xuất hiện phía sau anh.

Có lẽ vì sự ra đi của ông nội, anh lại trở nên nhút nhát hơn.

Ngay cả Phương Phùng cũng suýt bị anh cự tuyệt ngoài cửa.

“Hô…” Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng làm bản thân thả lỏng.

Nhất định là do gần đây áp lực quá lớn.

Thả lỏng, thả lỏng.

Đừng bị những chuyện trước kia ảnh hưởng, Phương Phùng là người đáng tin cậy, đừng nghĩ lung tung.

Kim loại lạnh băng trong tay, làm anh cảm thấy yên tâm.

________________________________________

Phía cha anh quả nhiên không nói gì cả. Việc thiếu anh trong căn nhà đó giống như một vết bẩn cuối cùng đã được lau sạch. Ông ta chỉ tỏ ra giận vì anh làm thư đồng cho Thái tử ba năm mà chẳng vớt vát được chút lợi lộc nào.

Kiều Quân cúp điện thoại.

Cũng không biết khi nào mới là kỳ động dục của Omega, chờ đến khi bình yên vượt qua, anh nghĩ sẽ về nhà thăm ông nội lần nữa.

back top