Lục Bạc An lâm thời nảy ra ý định, nói muốn dẫn Tang Doanh đi một nơi.
Nhưng sáng sớm hôm sau lại được quản gia nhắc nhở, thời gian chờ đợi cho việc xin phục hôn của bọn họ đã qua, có thể xử lý đăng ký kết hôn bất cứ lúc nào.
Lục Bạc An không hề do dự, lập tức quyết định đi đăng ký trước.
Kế hoạch thay đổi, Tang Doanh lấy ra giấy chứng nhận ly hôn của mình, đây là tư liệu cần thiết để đăng ký phục hôn. Ba năm qua, kỳ thật cậu còn chưa cẩn thận xem qua một lần cuốn ly hôn chứng này.
Tang Doanh vừa mới ngồi ở mép giường mở ra giấy chứng nhận, Lục Bạc An đã thắt cà vạt đi tới, rút ly hôn chứng từ trong tay cậu, “Đi thôi.”
Quả nhiên là không đổi được tính tình bá đạo, Tang Doanh vội vàng đi theo sau. Lục Bạc An thả chậm bước chân, dắt lấy tay cậu.
Bởi vì thân phận đặc thù của Lục Bạc An, trung tâm đăng ký cố ý dành ra nửa giờ để xử lý riêng cho họ, nhân viên công tác ở đây cũng tinh giản đến ít nhất.
Quy trình tiến hành rất nhanh, tài liệu xét duyệt xong, nhân viên công tác dẫn bọn họ đi vào phòng nghi thức.
Trong đại sảnh với những bức tranh sơn dầu cổ điển phủ đầy tường, vị thần tình yêu Endymion cúi người từ màn trời xuống, nhìn nhau với người yêu giữa sự vây quanh của tinh tú và thần tước.
Dưới cổng vòm giàn hoa quấn đầy tử đằng và hoa hồng phấn, Thư Hoán và Thôi Thế Hành đảm đương nhân chứng của bọn họ. Viên chức đăng ký thần sắc trang trọng, tuyên đọc nội dung Điều 1536 đến Điều 1539 của Luật Dân sự Khu Đệ Tam cho hai người.
Những điều khoản này Tang Doanh không phải lần đầu tiên nghe, cậu nghĩ mình sẽ không còn khẩn trương như lần trước, nhưng tim vẫn đập càng lúc càng nhanh.
Bản thân vị đăng ký quan kia có lẽ cũng không thoải mái, trong phòng điều hòa mà một bên đọc điều khoản pháp luật một bên trán đổ mồ hôi.
Pháp điều tuyên đọc xong, liền đến phân đoạn trao đổi lời thề. Viên chức đăng ký hỏi: “Lục Bạc An, anh có tự nguyện cùng Tang Doanh kết làm vợ chồng không?”
Lục Bạc An tiếng nói trầm ổn, “Vâng.”
Viên chức đăng ký chuyển ánh mắt về phía Tang Doanh, tiếp tục đặt câu hỏi: “Tang Doanh, em có tự nguyện cùng Lục Bạc An kết làm vợ chồng không?”
Lục Bạc An và Tang Doanh đối diện nhau.
Để chuẩn bị cho nghi thức kết hôn hôm nay, cả hai đều ăn mặc rất chỉnh tề. Tang Doanh mặc vest trắng tinh, một màu trắng sạch sẽ. Mái tóc đen nhánh dừng bên tai, cậu cài chiếc ghim áo bằng vàng lông vũ ngọc bích lấp lánh cùng màu với áo sơ mi xanh lam.
Bộ dạng này tương tự với trang phục Tang Doanh từng mặc trong hôn lễ trước đây, và ánh mắt chăm chú lúc này cũng vậy. Bốn năm trôi qua nhưng chẳng hề thay đổi.
Tang Doanh nhìn Lục Bạc An, trả lời: “Vâng.”
Lục Bạc An vươn tay, mu bàn tay mơn trớn sườn mặt Tang Doanh. Vô cớ, anh nghĩ đến hôn lễ trước kia của họ, Tang Doanh lúc đó có lẽ không vui vẻ.
Tang Doanh giật mình, định hỏi Lục Bạc An có chuyện gì, thì lúc này giấy hôn thú được đưa tới. Tang Doanh nhận lấy bút, cùng Lục Bạc An ký tên mình.
Viên chức đăng ký cùng nhân chứng cũng ký tên, kèm theo câu nói cuối cùng của viên chức: “Căn cứ Luật pháp Khu Đệ Tam, tôi tuyên bố hai người chính thức kết làm vợ chồng.”
Nghi thức kết thúc, hôn nhân của Lục Bạc An và Tang Doanh từ đây có hiệu lực pháp luật hoàn chỉnh.
Viên chức đăng ký quay người đi, nhẹ nhàng thở phào một cái không dễ nhận ra. Nhân viên công tác phụ trách trao giấy hôn thú tại chỗ lại không thể kiềm chế. Cô gái trẻ đưa giấy hôn thú cho Tang Doanh, Tang Doanh chú ý thấy tay cô ấy hình như đang run.
Tang Doanh quay đầu nhìn Lục Bạc An một cái, lẽ nào Lục Tư trông đáng sợ như vậy trong mắt người ngoài sao?
Đang suy nghĩ, cô gái hít sâu một hơi, run rẩy hỏi: “Chào ngài, có thể, có thể nắm tay một chút không ạ?”
Không phải hỏi Lục Bạc An, mà là hỏi Tang Doanh.
Tang Doanh hơi bất ngờ, hướng về phía cô ấy đưa tay, “Đương nhiên có thể.”
Cô gái nhanh chóng liếc nhìn Lục Bạc An bên cạnh, Lục Bạc An không lên tiếng, vì thế cô ấy cẩn thận vươn tay nắm lấy ngón tay Tang Doanh, rồi lại nhanh chóng rụt về, không hiểu vì sao, cả người hưng phấn đến mức mặt phiếm hồng.
Lục Bạc An ôm lấy eo Tang Doanh, “Về nhà thôi.”
Hai người đi ra ngoài, có thể nghe thấy giọng nói cực lực đè thấp nhưng khó nén kích động của cô gái phía sau, nói gì đó về “Diễn đàn” “Tẩu tử” “Nhìn thấy người thật”, cùng một loạt thán từ.
Tang Doanh không hiểu rõ lắm, có lẽ cậu hiện tại tuổi tác đã lớn hơn, không thể hiểu nổi những cô gái trẻ thời nay đang chú ý đến điều gì.
Trên đường về, Lục Bạc An đưa giấy hôn thú cho Tang Doanh, “Em giữ đi.”
Tang Doanh cất kỹ hai cuốn giấy hôn thú. Cậu nghĩ Lục Bạc An sẽ nhắc đến chuyện của nhân viên công tác vừa rồi, nhưng đợi một lúc cũng không thấy anh mở lời.
Tang Doanh không chờ được, chủ động nói với Lục Bạc An: “Cô ấy có thể vì sợ anh, nên mới chỉ đề nghị bắt tay với em.”
Lục Bạc An hỏi: “Sao không thể là vì cô ấy thích em?”
“Em ——”
Tang Doanh gấp gáp muốn giải thích, Lục Bạc An cười một tiếng, “Anh còn chưa nói là anh giận mà. Nếu mức độ này đã giận, sau này làm sao gặp được tình địch?”
“Làm gì có tình địch.” Tang Doanh nhỏ giọng nói.
Lục Bạc An ngữ khí thản nhiên, “Có cũng sẽ không để em biết.”
“……”
Hai người nói chuyện vu vơ, Lục Bạc An ngồi ở ghế sau tư thế tùy ý, ngắm nghía ngón tay Tang Doanh.
Ngón tay Tang Doanh thon dài, trắng sứ ấm áp, là một đôi tay rất thích hợp để đeo nhẫn. Chỉ là chỗ đốt ngón tay có mấy vết sẹo nhỏ trắng bệch, qua năm tháng, nếu không nhìn kỹ thì thật ra không dễ phát hiện.
Tang Doanh cũng theo anh nhìn ngón tay mình. Lục Bạc An sờ sờ một vết sẹo trong đó, hỏi: “Vết này làm sao mà có?”
Tang Doanh nói: “Hồi nhỏ té ngã, bị cục đá va vào.”
“Còn đây?”
“Giặt quần áo bị cắt qua.”
Lục Bạc An vuốt ngón trỏ Tang Doanh, “Và cả đây nữa.”
Tang Doanh chợt khựng lại, “Cắt rau…… không cẩn thận xén trúng.”
Lục Bạc An rất lâu sau không lên tiếng.
Tang Doanh nói: “Đều là chuyện rất lâu trước kia rồi.”
“Anh luôn suy nghĩ,” Giọng Lục Bạc An trầm xuống một chút, “Làm thế nào mới có thể khiến em không còn đau lòng nữa.”
“Như bây giờ là tốt lắm rồi.”
“Vẫn chưa đủ.”
Tang Doanh không rõ ý Lục Bạc An. Cậu cảm nhận được, sau khi họ quay lại bên nhau, Lục Bạc An không vui vẻ như vẻ bề ngoài, trong lòng anh vẫn luôn có một nỗi lo lắng âm ỉ chưa được bày tỏ.
Giống như lời Lục Bạc An nói, chính anh cũng không rõ ràng có nên nói cho Tang Doanh hay không.
Nhưng Lục Bạc An đã đưa ra quyết định từ tối hôm qua. Anh không phải là người dễ dàng thay đổi ý định. Dù có nhiều băn khoăn, và hành trình đăng ký kết hôn bị gián đoạn, anh cũng không có ý muốn rút lại.
Xe chạy về Lục Viên, nhưng không dừng lại, mà chạy thẳng hướng phòng y tế ở hậu viện.
Lục Bạc An mở cửa xe, để Tang Doanh bước xuống. Tang Doanh nhìn khung cảnh trước mắt, không khỏi hỏi: “Đây là nơi anh nói tối qua sao?”
“Đúng vậy.” Lục Bạc An nắm lấy tay Tang Doanh, dẫn cậu đi vào.
Hành lang được cải tạo thành lối đi khử trùng kép, quy trình vô cùng nghiêm ngặt. Không chỉ phải khử trùng toàn thân, mà còn phải thay khẩu trang y tế và áo choàng bảo hộ. Cuối cùng đi vào phòng thí nghiệm cách ly sâu nhất, Lục Bạc An dừng bước.
Bác sĩ bên cạnh ấn công tắc, cánh cửa từ từ dịch chuyển. Tang Doanh bất giác siết chặt lực ở ngón tay.
Bên trong phòng sáng trưng, liên tục phát ra tiếng vù vù của thiết bị đang vận hành. Một buồng cấy tạo hình trụ đứng thẳng, đường kính hơn 1 mét sừng sững ở giữa, các đường ống dây điện chằng chịt, kết nối với một máy giám hộ lớn bên cạnh.
Tang Doanh lại gần, xuyên qua vách buồng trong suốt, phát hiện bên trong đang ngủ một em bé.
Đó là một bé gái, trông chưa đầy một tuổi. Lưng cô bé nối với ống dẫn giống như dây rốn, tóc đen mềm mại dán trên má. Cô bé cuộn tròn thân hình nhỏ nhắn, đang ngủ rất ngon.
Đi gần hơn một chút, Tang Doanh nhìn rõ mặt cô bé. Giống như trong truyện cổ tích, cô bé có khuôn mặt phấn nộn đáng yêu, lông mi vừa dài vừa cong, chóp mũi nhỏ nhắn hơi hếch, và đôi môi như cánh hoa, xinh đẹp một cách kỳ lạ.
“Cô bé, sao lại…… Cô bé là……”
Dù mơ hồ có linh cảm, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Tang Doanh vẫn sững sờ tại chỗ. Không chờ kịp phản ứng, nước mắt đã tuôn trào.
“Nhũ danh của cô bé là Quầng Mặt Trời.” Lục Bạc An nói với Tang Doanh.
Quầng Mặt Trời, một loại cây me đất, có sức sống và khả năng thích ứng cực kỳ mạnh mẽ. Cho dù ở trong môi trường cằn cỗi và khắc nghiệt, một khi nó cắm rễ, nó có thể ngoan cường sống sót và nở ra những đóa hoa rực rỡ.
