BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN KHỎI MỐI TÌNH 13 NĂM

Chương 44: Hộp Giấy

Mấy ngày Lục Bạc An đi công tác, Tang Doanh vẫn chưa chính thức trở lại với công việc.

Ba năm chưa làm công việc liên quan, Tang Doanh cần thời gian chuẩn bị để bắt tay vào lại.

Việc ở nhà một mình giúp cậu có thể tận dụng thời gian này để đọc thêm sách tham khảo, sách ngữ pháp, và xem lại một số tài liệu đối chiếu kinh điển.

Vì vậy, cậu thường xuyên lui tới thư phòng của Lục Bạc An. Sách của anh chất đầy, chứa đựng những thứ Tang Doanh cần, nhưng số lượng quá nhiều cũng là một vấn đề. Cậu phải dựa vào sổ sách ghi chép và sự giúp đỡ của quản gia để tìm sách.

Có vài cuốn sách còn mới tinh, chưa từng được mở ra, cũng không giống loại Lục Bạc An sẽ đọc, nhưng lại trùng hợp hữu ích với Tang Doanh.

Cậu còn nhìn thấy trên kệ sách mấy cuốn truyện cổ tích trẻ em, không hề cũ kỹ, hiển nhiên không phải đồ vật từ thời thơ ấu của Lục Bạc An.

Chẳng lẽ là quà chuẩn bị tặng cho vợ chồng Tang Chi?

Tang Doanh tò mò rút một cuốn ra, định tiện tay lật xem, nhưng lại không cẩn thận kéo theo mấy cuốn sách bên cạnh, ào ào rơi xuống chân cậu.

Tang Doanh vội vàng ngồi xổm xuống nhặt sách, trong đó có một cuốn là sổ ghi chép viết tay của Lục Bạc An thời đại học.

Tang Doanh rất quen thuộc chữ viết của Lục Bạc An. Nét chữ anh viết luôn sạch sẽ, sắc sảo, mang một vẻ đẹp nghiêm túc, mạnh mẽ. Ngồi xổm ở đó lật qua vài trang, Tang Doanh phủi bụi trên bìa sổ ghi chép, vừa định đặt lại chỗ cũ thì phát hiện giữa các trang giấy kẹp một vật gì đó.

Ngón tay Tang Doanh khựng lại.

Lấy vật đó ra, nhẹ nhàng mở. Chiếc hộp giấy được gấp lại in hình chú gấu hoạt hình đang ăn bánh quy. Vì đã quá lâu, hình vẽ cũng có chút phai màu.

Tang Doanh đã từng thấy chiếc hộp giấy y hệt, chính là cái cậu dùng để đựng bánh cookie tự nướng, tặng cho Lục Bạc An mà cậu tình cờ gặp. Cậu vẫn luôn nghĩ Lục Bạc An đã ném nó đi rồi.

Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Lục Bạc An mười năm trước, bất chấp ánh mắt mọi người, cố sức tìm kiếm trong thùng rác. Cậu thấy vừa buồn cười một cách khó hiểu, lại vừa thấy lòng mình mềm nhũn.

Tang Doanh rũ mi mắt, phẩy phẩy hình vẽ trên hộp giấy, lẩm bẩm: “Ngốc thật.”

Nếu không có gì thay đổi, Lục Bạc An hẳn là trở về hôm nay. Tang Doanh đã bắt đầu nhớ anh.

Đúng lúc này, người hầu gõ cửa hai tiếng, nhắc nhở Tang Doanh: “Tang Chi tiểu thư đến rồi.”

Tang Doanh ôm chồng sách đứng dậy, “Tôi xuống ngay đây.”

Trước đó Tang Doanh đã đến nhà Tang Chi thăm cô và em bé. Hôm nay trời đẹp, hiếm hoi có nắng, Tang Chi lại mang con trai đến tìm Tang Doanh chơi.

Em bé bốn tháng tuổi còn nhỏ xíu, khuôn mặt mềm mại hồng hào, vừa uống no sữa, đang nằm trong xe nôi phơi nắng.

Tang Doanh đứng cạnh xem Tang Chi đùa với em bé, dùng thú bông lắc qua lắc lại trước mắt thằng bé. Em bé đưa tay ra nắm lấy thú bông, không ngừng nhét vào miệng, Tang Chi vội vàng giật lại, “Ôi, xem nước miếng chảy này……”

Em bé bị chọc cười đến nhếch miệng, còn biết thổi bong bóng. Tang Chi nói với Tang Doanh: “Thằng bé biết lật người rồi đấy, nằm trên giường là muốn lật ngay, chẳng hiểu sức lực ở đâu ra.”

Chọc chọc khuôn mặt em bé, “Phải không con trai, lát nữa lật thêm mấy cái cho cậu con xem nhé.”

Tang Doanh cũng đưa tay chọc chọc má em bé, sau đó bị thằng bé nắm lấy ngón tay. Bàn tay nhỏ xíu của em bé thịt cuồn cuộn, trắng nõn như viên kẹo bông gòn mập mạp, mềm mại nắm lấy ngón trỏ cậu. Cảm giác đó thật kỳ diệu, như thể trái tim cũng bị nắm nhẹ một cái.

“Thích cậu con nhiều như vậy nha,” Tang Chi hỏi, “Cho cậu con ôm một chút được không?”

Tang Doanh vội vàng từ chối, “Anh không được, anh không ôm được thằng bé.” Cậu chưa từng thử ôm em bé nhỏ như vậy bao giờ, nhiều nhất chỉ dám sờ sờ mặt thằng bé.

Tang Chi lại không cho phép cậu từ chối, sai người hầu ôm em bé từ xe nôi ra đưa cho Tang Doanh. Tang Doanh không thể từ chối, động tác cứng đờ nâng em bé, “Chi Chi, em, em mau bế lại……”

Tang Chi cười nói: “Sợ gì chứ, anh cứ ôm thử một cái đi, dễ lắm.”

Tang Doanh ôm không được, mà đặt xuống cũng không xong, lâu lắm rồi cậu không lóng ngóng như vậy.

Cậu cầu cứu nhìn người hầu, nhưng người hầu lại nghe theo Tang Chi chỉ huy, dạy xong Tang Doanh cách ôm trẻ nhỏ liền lùi lại mấy bước.

Tang Doanh đành chịu, thật cẩn thận điều chỉnh tư thế rất nhiều lần, dùng sức nhỏ thì sợ làm rơi em bé, dùng sức lớn lại sợ làm đau thằng bé.

Cũng may em bé nhà Tang Chi thích nghi tốt, lúc đầu giãy giụa vài cái, sau đó an tĩnh lại, đôi mắt đen láy dùng sức nhìn chằm chằm Tang Doanh.

“Thằng bé có muốn khóc không?” Tang Doanh khẩn trương đến không dám động đậy.

Em bé toàn thân thơm mùi sữa, nhỏ bé mềm mại như vậy nằm trong lòng Tang Doanh, cậu không thể cảm nhận rõ được sức nặng của thằng bé.

Thằng bé ngẩng mặt, vẻ mặt nghiêm túc quan sát Tang Doanh một lúc lâu, đột nhiên “cô” một tiếng thổi ra một cái bong bóng trong suốt.

Tang Chi bật cười ha hả, “Tiểu Doanh, thằng bé đang chọc anh vui đó.”

Vai Tang Doanh thả lỏng một chút, vẫn không dám có động tác lớn, đối diện với em bé, “Phải không?”

“Hay là để thằng bé lại cho anh chơi mấy ngày đi?” Tang Chi chợt nảy ra ý tưởng.

“Làm sao được, thằng bé khóc thì làm sao.” Tang Doanh liên tục lắc đầu, phê bình Tang Chi nói, “Chi Chi em cũng vậy, trẻ con sao có thể dùng để chơi.”

“Anh là cậu thằng bé, chỉ cho anh chơi còn không tốt?”

Tang Doanh nói: “Anh sợ Tê Ngạn ca sẽ lo lắng cho em.”

Biết Tang Doanh nói đùa, Tang Chi không hề để ý, “Có gì đâu, Lục Bạc An sẽ ngăn cản mà.”

Em bé bị Tang Doanh ôm một lát, nước miếng chảy một đống, phần lớn dính vào quần áo Tang Doanh.

Cuối cùng thằng bé dựa vào khuỷu tay Tang Doanh mệt rã rời, sắp ngủ. Người hầu cuối cùng cũng tiến lên tiếp nhận, Tang Doanh thấp giọng nói: “Đừng đánh thức thằng bé.”

Trong lòng trống rỗng, không cần dùng sức nữa, ban đầu cậu còn có chút không thích ứng. Tang Doanh nhìn người hầu thuần thục vỗ về em bé, xác định thằng bé ngủ say mới yên lòng.

Quay đầu lại, cậu lại thấy Lục Bạc An. Lục Bạc An còn chưa thay bộ lễ phục chính thức đi ra ngoài, đứng bên bãi cỏ dưới tán liễu xanh biếc, thân hình hơi bị những cành liễu rủ dài che khuất.

Anh nhìn Tang Doanh, ánh mắt rất tĩnh lặng.

Vào đêm, Tang Doanh bỗng nhiên lại bừng tỉnh, mở choàng hai mắt trên giường.

Đây là bệnh cũ của cậu, ban đêm luôn ngủ không yên, khi tỉnh lại lại ngỡ mình vẫn đang trong khoảng thời gian phiêu bạt không có nơi ở cố định, ngủ ở bất kỳ chỗ tạm bợ nào nơi chân trời góc biển.

Vòng đầu tiên mới trở về, Tang Doanh một đêm phải tỉnh rất nhiều lần, hiện nay đã tốt hơn nhiều, không còn tỉnh lại thường xuyên như vậy nữa.

Khi bừng tỉnh tim đập kịch liệt, Tang Doanh chưa kịp quay đầu, trong bóng đêm có người phản ứng nhanh hơn cậu, ôm lấy vai cậu.

“Là anh, anh ở đây.” Lục Bạc An nói.

Tang Doanh sờ soạng chạm chạm khuôn mặt Lục Bạc An. Lục Bạc An hôn một cái lên lòng bàn tay Tang Doanh, “Ngủ tiếp đi.”

Tang Doanh nói: “Đánh thức anh rồi.”

“Không sao.”

An tĩnh một lát, không có ai động đậy, rồi sau đó Lục Bạc An hỏi: “Không ngủ được?”

“Có chút.” Tang Doanh nói, “Cảm giác anh cũng ngủ không được tốt lắm.”

Lục Bạc An không phủ nhận.

“Lúc anh trở về nhìn em, suy nghĩ gì?” Tang Doanh hỏi.

Dừng một chút, Lục Bạc An nói: “Em rất thích con của Tang Chi.”

“Bởi vì đó là con của Tang Chi.”

Lục Bạc An có vài phút không lên tiếng, ngón tay anh dừng ở bên tai Tang Doanh, như đang trầm mặc tự hỏi điều gì đó. Tang Doanh không thể ngửi được tin tức tố của Lục Bạc An, không thể biết tâm trạng anh lúc này.

Rất lâu sau, Lục Bạc An nói: “Có một chuyện, anh vẫn luôn không rõ ràng có nên hay không để em biết.”

Tang Doanh không mở miệng hỏi.

“Em có quyền được biết, có lẽ lần này anh không nên tự mình quyết định thay em, cho dù anh che giấu, cũng không thể quyết định kết quả cuối cùng, nhưng……” Suy nghĩ của Lục Bạc An hiếm khi có lúc không xác định như vậy, giọng anh thấp thấp, “Tang Doanh, anh cũng sẽ sợ hãi.”

Tang Doanh dắt lấy tay Lục Bạc An, nhẹ giọng nói: “Chuyện như vậy, chẳng lẽ không phải càng nên để em cùng anh cùng nhau gánh vác?”

Một hồi lâu, Lục Bạc An nói: “Ngày mai anh dẫn em đi một nơi.”

 

 

back top