Tối hôm đó, Tang Doanh ngủ thật sự kém. Rốt cuộc chờ đến khi đi vào giấc ngủ, lại lâm vào từng bước từng bước lặp lại điên đảo trong cơn mơ.
Đột nhiên trở về mười ba năm trước, khi học năm nhất cấp ba. Tang Doanh xách cặp sách ngồi vào ghế sau xe hơi nhà họ Lục, có một phong thư màu xanh lam từ khóa kéo chưa đóng chặt bên trong cặp sách rơi ra. Tang Doanh xoay người lại nhặt, có người động tác nhanh hơn cậu, đã nắm lá thư kia ở trong tay.
Ánh mắt Lục Bạc An lướt qua phong thư, khóe môi khẽ nhếch cười như không cười, giọng nói lại rất lãnh đạm: “Thư tình?”
Đó là lúc Tang Doanh không chú ý thì bị nhét vào cặp sách cậu, bên trên đích xác viết mấy chữ “Gửi Tang Doanh”. Tang Doanh chính mình cũng ngẩn ra, “Tôi không biết……”
Tang Doanh đưa tay muốn lấy lại, nhưng Lục Bạc An không cho cậu nắm được.
Phong thư tình kiểu dáng phong bì bị Lục Bạc An nắm chặt trong ngón tay. Tang Doanh xấu hổ đỏ mặt, càng sợ hãi Lục Bạc An mở thư ra. Cậu lắp bắp nói với Lục Bạc An: “Đây là, đây là của tôi.”
Lục Bạc An khẽ nhíu mày, “Tuổi này của cậu đã nghĩ đến yêu sớm?”
“Tôi không có!” Tang Doanh vội vàng phủ nhận.
Lục Bạc An lúc này mới sắc mặt hơi dịu.
Tang Doanh không rõ nhận được thư tình và ý đồ yêu sớm có liên hệ tất nhiên gì với nhau.
Lục Bạc An thấy thư tình người khác viết cho cậu làm Tang Doanh cảm thấy rất hổ thẹn, cho nên Tang Doanh mới muốn lấy về.
Sau đó Lục Bạc An nhắm mắt dưỡng thần trên xe. Lá thư kia vẫn luôn đặt ở cánh tay hắn.
Hắn đại khái còn chưa nghĩ xong xử lý như thế nào. Tang Doanh rục rịch, ý đồ rút ra khỏi tay Lục Bạc An. Ngón tay vừa chạm vào phong thư, bỗng nhiên bị nắm lấy cổ tay.
Ngón tay Lục Bạc An thon dài trắng nõn, lòng bàn tay có vết chai mỏng. Chịu ảnh hưởng của Lục phụ, hắn từ nhỏ có thói quen huấn luyện quân sự và luyện tán đánh.
Hắn nhắm hai mắt, ngữ khí nhàn nhạt uy h.i.ế.p Tang Doanh: “Động thêm một chút nữa liền ném cậu ra ngoài cửa sổ xe.”
Tang Doanh lập tức an tĩnh.
Tang Doanh không có nhìn thấy nội dung thư. Năm đó Lục Bạc An đã lấy lại tất cả thư tín và quà tặng cậu nhận được. Đến cuối cùng Tang Doanh đã hình thành thói quen, giao đồ vật cho Lục Bạc An xử lý.
Tang Chi dặn dò Lục Bạc An phải chăm sóc Tang Doanh, bao gồm cả đốc thúc Tang Doanh học tập. Tang Doanh hứa hẹn với Lục Bạc An như vậy: “Tôi sẽ học tập thật tốt, tuyệt đối không ảnh hưởng đến thành tích.”
Lục Bạc An nhìn về phía Tang Doanh bằng ánh mắt kỳ quái, bỗng nhiên cười một chút, “Tang Chi nói không sai, cậu quả nhiên có chút ngốc.”
Tang Doanh ngẩn ngơ. Chờ đến khi cậu phản ứng lại, Lục Bạc An đã đi về phía trước vài bước.
Tang Doanh vội vàng vàng đi theo sau, muốn giải thích với Lục Bạc An, đó là lời nói đùa giữa cậu và Tang Chi, không thể là thật, nếu cậu thật sự ngốc, thành tích kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc làm sao có thể xếp hạng trung thượng.
Tang Doanh đuổi theo bóng dáng Lục Bạc An, trên đường ngoài khuôn viên trường dưới bóng cây càng đi càng xa. Ngày dần thịnh, bóng cây lay động, cậu đột nhiên đi vào mùa thu năm 25 tuổi.
Tang Doanh và Lục Bạc An đã kết hôn được nửa năm. Buổi chiều thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào sàn nhà, Tang Doanh ngồi ở trước bàn phiên dịch bản thảo, không cẩn thận ngủ thiếp đi.
Vai trở nên ấm áp, là một tấm chăn lông đắp trên lưng cậu. Giữa nửa mơ nửa tỉnh, tựa hồ có ngón tay nhẹ nhàng phất qua ngọn tóc cậu, hơi dừng lại giữa hai hàng lông mày, do dự mà trước sau không có rơi xuống.
Ánh mắt kia dừng lại trên mặt Tang Doanh, là ôn hòa mà trân trọng, giống như ảo giác vậy.
Trong mơ buồn ngủ dày đặc, nhưng bản thân Tang Doanh lại vô cùng thanh tỉnh, hoặc là nói, chưa từng thanh tỉnh đến như vậy.
Cậu nhớ tới lời Lê Húc đã nói với cậu.
—— “Cậu không muốn biết Lục Bạc An vì sao lại trúng đạn?”
—— “Tôi cố ý cho hắn thấy nhẫn của cậu.”
—— “Chính là chiếc nhẫn cậu đã cầm đi cầm cố kia.”
Chiếc nhẫn kia, nhẫn cưới của Tang Doanh và Lục Bạc An, trên đó có khắc tên viết tắt của Lục Bạc An, cùng một chùm hoa Anh. Tang Doanh đã từng vì tiền mà cầm cố nó, cũng từng ngay trước mặt Lục Bạc An ném nó ra ngoài cửa sổ, khi Lục Bạc An một lần nữa trả lại cho cậu.
Tang Doanh bị một trận tim đập nhanh mãnh liệt bừng tỉnh. Cậu ôm ngực, đầu óc choáng váng, trán và hai bên thái dương bao phủ mồ hôi mịn.
Cậu ngồi trên giường hồi lâu, sau đó xỏ dép lê xuống giường, rót cho mình một ly nước ấm.
Đứng ở bên sân thượng phòng khách sạn, Tang Doanh nắm ly nước ngẩn người. Trời còn chưa sáng, bầu trời xa xôi nổi lên màu trắng mờ, gió sớm thổi động mái tóc cậu. Chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần, nước trong ly đã lạnh ngắt.
Tang Doanh đặt ly xuống trở về phòng ngủ, tìm điện thoại di động của mình trên bàn, nửa ngày không tìm được. Cậu lục lọi từ tủ cạnh bên đến đầu giường, động tác khom lưng hoảng loạn, làm xung quanh trở nên lộn xộn.
Cuối cùng tìm thấy điện thoại di động dưới gối đầu. Vài lần không thể thành công lướt mở khóa, càng vội càng sai. Tang Doanh ngồi ở mép giường, rốt cuộc thành công nhấn mở danh bạ, tìm thấy chuỗi số kia.
Ngừng lại hồi lâu, Tang Doanh nhấn gọi. Điện thoại rất nhanh được chuyển tiếp.
Cậu hỏi: “Thôi đặc trợ, xin hỏi anh gần đây có rảnh không?”
Thôi Thế Hành từ khi Lục Bạc An ở trường quân đội đã bắt đầu đi theo hắn, đến nay đã được mười hai năm.
Hiệu suất làm việc của hắn quả nhiên cao.
Tang Doanh bất quá gọi điện thoại cho hắn ngày hôm trước, chiều ngày hôm sau, hắn liền tranh thủ thời gian đi vào khách sạn Tang Doanh đang ở.
Họ ở trên sân thượng rộng mở của phòng, trên sân thượng quấn đầy dây leo lá xanh có đặt bàn ghế nghỉ ngơi.
Gió hoàng hôn ấm áp dễ chịu, chi phí khách sạn cao ngất, tầm nhìn tự nhiên cực kỳ tốt. Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cảnh tượng mặt trời lặn tây trầm xinh đẹp.
Thôi Thế Hành luôn luôn lấy hình tượng đặc trợ cẩn thận kiệm lời bên cạnh Cục trưởng để đối đãi với người khác. Hắn nhã nhặn lễ độ mở miệng với Tang Doanh: “Đã lâu không gặp.”
Họ đã ba năm không gặp. Từ khi Tang Doanh rời khỏi nhà họ Lục, đã trọn vẹn ba năm trôi qua.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Tang Doanh thử cong khóe miệng, nụ cười cậu nhất định không được đẹp cho lắm, nếu không Thôi Thế Hành đã không nhìn cậu như vậy.
Dừng lại một lát, Tang Doanh hỏi: “Anh tới nơi này, Lục Bạc An có biết không?”
“Lục Tư gần đây công việc bận rộn, ngài ấy cũng không biết.” Thôi Thế Hành nói, “Tôi đoán ngài tìm tôi là có chuyện quan trọng, cho nên đặc biệt lợi dụng kỳ nghỉ đến đây. Có vấn đề gì ngài cứ trực tiếp hỏi.”
“Tôi muốn hỏi, tôi muốn hỏi……” Lại không cách nào trực tiếp hỏi ra miệng. Tang Doanh vừa mong chờ đáp án kia, lại vừa sợ hãi đáp án kia. Cậu không biết mình khao khát nghe thấy điều gì từ miệng Thôi Thế Hành.
Thôi Thế Hành không thúc giục, mặc cho Tang Doanh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nước trà trong chén trước mắt. Thật lâu sau, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Thế Hành, hỏi: “Việc giữ Tang Kỳ và Tang Kha lại Khu số 9, là do Lục Bạc An làm sao?”
“Cái này tôi không rõ lắm, bởi vì khi đó tôi còn chưa ở bên cạnh Lục Tư.” Thôi Thế Hành suy tư một chút, “Nhưng hai vị đầu bếp nhà họ Tang đích xác là Lục Tư phái đi, tôi vừa lúc có mặt.”
“Đầu bếp?” Tang Doanh ngây người. Hai vị đầu bếp từ nhà họ Lục qua đây, khi cậu còn thiếu niên phần lớn dựa vào sự quan tâm lén lút của các cô.
Cậu có chút mờ mịt, “Tôi cho rằng, các cô là vì Tang Chi mới……”
“Tiểu thư Tang Chi sao? Khi đó dường như là mượn cớ của cô ấy, muốn phái đầu bếp đi đến nhà họ Tang, thì tổng phải có một lý do hợp lý. Lục Tư chỉ là hy vọng ngài sống tốt hơn một chút.”
“Nhưng mà, hắn vì sao không cho tôi biết chứ?”
“Dù sao khi đó ngài đối với anh trai Lục Tư —— cũng chính là tiên sinh Lục Tê Ngạn có tình cảm, tôi cho rằng, điều này hiển nhiên tạo thành phiền nhiễu cho Lục Tư, cho nên hắn không muốn nói cho ngài.” Thôi Thế Hành nói.
“—— Khoan đã, anh nói cái gì?” Tang Doanh suýt nữa cho rằng mình nghe lầm, “Anh nói…… là ý tôi cho rằng sao?”
Tang Doanh cho rằng mình đã hiểu được một chút, hiện tại lại càng thêm m.ô.n.g lung, đầu óc hoàn toàn không có cách nào chuyển qua. “Tôi khi nào đối Lục Tê Ngạn có tình cảm?”
Thôi Thế Hành nhất thời cũng dừng lại.
Hai người rơi vào im lặng không nói gì. Thôi Thế Hành cẩn thận phân biệt thần sắc Tang Doanh. Lát sau, chậm rãi nói: “Xem ra, hiểu lầm giữa ngài và Lục Tư có thể còn nhiều hơn so với tôi tưởng tượng.”
