Cuối cùng cũng đi vào bãi tuyết bằng phẳng, người nọ đã gần như kiệt sức, chỉ còn hơi tàn cuối cùng gồng gánh. Hắn đặt Tang Doanh xuống, nửa quỳ trên mặt đất ôm Tang Doanh lên, cắn tuyết trong miệng đút cậu uống nước.
Môi Tang Doanh tái nhợt ẩm ướt, lông mi run rẩy, cố gắng thốt ra tiếng: “Nếu…… Nếu anh có thể đi ra ngoài, ngươi có thể…… giúp tôi mang một câu sao?”
“Không thể.” Hắn cự tuyệt.
“Chỉ một câu, cũng không được sao…… Tôi muốn nói cho hắn, tôi……”
Hắn cắt ngang lời Tang Doanh, “Cậu có chuyện muốn nói, thì tự mình nói cho người đó, tôi sẽ không giúp cậu.”
“Thật nhỏ mọn.” Tang Doanh lẩm bẩm.
Cậu lâm vào một loại trạng thái rất kỳ dị, cảm thấy ấm áp khác thường, lại thoải mái lại phiêu đãng.
Cảm giác mệt mỏi che trời lấp đất ập tới. Tang Doanh cảm thấy mình giống như một chiếc lông chim bị gió thổi bay, phiêu đãng không bến bờ, chờ đợi khoảnh khắc rơi xuống đất.
“Sắp đến rồi sao?” Buồn ngủ không ngừng dâng lên, Tang Doanh hỏi, “Sao lại không lạnh?”
Hắn ôm Tang Doanh, làm Tang Doanh rúc vào vai mình, ngón tay run rẩy, “Đó là ảo giác, cậu không thể ngủ, ngủ rồi liền không tỉnh lại nữa.”
“Nhưng tôi buồn ngủ lắm.”
“Buồn ngủ cũng không được ngủ.” Hắn hỏi Tang Doanh, “Cậu vì sao lại đến Phất Già Á Đặc?”
Tang Doanh phản ứng một lát, “Tôi muốn…… Tôi muốn nhìn cảnh ảo nhật trên đỉnh núi.”
“Ảo nhật là gì?” Hắn lại hỏi, trọng điểm lại không phải là câu trả lời của Tang Doanh, mà là để Tang Doanh tiếp tục nói.
Tang Doanh mơ mơ màng màng giải thích: “Khi mây đủ loãng…… ánh mặt trời trên bãi tuyết xuyên qua tinh thể băng, sẽ xảy ra hiệu ứng lăng kính, chiết xạ ra hai bên mặt trời thật…… Mắt thường như thấy ba cái mặt trời.”
“Ba cái mặt trời?”
“Ba cái mặt trời, cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong thần thoại.” Tang Doanh nở nụ cười hoảng hốt, “Bọn họ nói lúc đó rất đẹp, tôi muốn tận mắt nhìn thấy một lần.”
“Tôi thấy rồi.” Hắn nhẹ nhàng nói bên tai Tang Doanh.
“…… Có phải rất đẹp không?”
“Ừm.”
Trước khi Tang Doanh hoàn toàn mất đi ý thức, mơ hồ nghe thấy tiếng cánh quạt máy bay trực thăng vù vù.
……
……
……
Tang Doanh ngủ một giấc lề mề. Tỉnh lại ngửi thấy mùi thuốc sát trùng bệnh viện. Đầu cậu đau như muốn nứt ra, trên mắt còn che một vòng băng vải.
Cậu theo bản năng ngồi dậy, đột nhiên bị người đè lại vai, giọng nữ ôn hòa nói với cậu: “Cậu vẫn đang truyền dịch, tạm thời cần nằm nghỉ.”
“Người cùng tôi đâu? Hắn thế nào?” Tang Doanh được đỡ nằm xuống lại, hỏi.
Y tá nói cho cậu: “Hắn không nhập viện, đã đi rồi.”
Tang Doanh sửng sốt, “Đi rồi…… sao? Hắn có để lại cách liên hệ nào không?”
“Không có, chỉ biết hắn là một người chăn nuôi ở chân núi.”
Người chăn nuôi sao? Tang Doanh nằm trong một mảnh hắc ám, rất cố sức hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trên tuyết sơn.
Đại bộ phận là những đoạn ngắn mơ hồ không rõ, không có bất kỳ chi tiết nào, giống như mấy bức ảnh không liên tục của bộ phim.
Cậu không nghĩ ra được nhiều hơn, một khi sử dụng đầu quá độ liền đau đầu chóng mặt khó chịu.
Duy độc nhớ rõ, có người đã lặp lại bên tai cậu hết lần này đến lần khác.
“Tôi không có khả năng từ bỏ cậu.” Giọng nói xa lạ kia nói, “Tôi nhất định đưa cậu ra ngoài.”
Tang Doanh ở lại bệnh viện. CT não cho thấy cậu bị chấn động não cường độ thấp, gây ra rối loạn ý thức ngắn hạn. Cục m.á.u đông chưa tiêu tan chèn ép thần kinh thị giác, cần một khoảng thời gian tĩnh dưỡng.
Sau một tháng, cơ thể Tang Doanh cơ bản hồi phục bình thường. Cậu lại đi một chuyến đến Tuyết sơn Phất Già Á Đặc, tìm đến khu quần cư của người chăn nuôi ở chân núi, từng nhà hỏi thăm vị người chăn nuôi một tháng trước.
Tang Doanh không có ý khác, chỉ là muốn giáp mặt nói lời cảm ơn với hắn, chi trả thù lao xứng đáng cho hắn.
Thế nhưng cuối cùng cũng không tìm được. Không có ai nhớ rõ sự việc trên Tuyết sơn Phất Già Á Đặc, nơi hai người nương tựa nhau suốt một ngày một đêm.
Cuộc phiêu lưu cửu tử nhất sinh đó dường như chỉ còn tồn tại trong tưởng tượng của Tang Doanh.
Tang Doanh từ bỏ tìm kiếm, sau đó đi đến quảng trường Phá Tát ở Khu số 9.
Khí hậu nơi này tương phản với Phất Già Á Đặc. Phất Già Á Đặc đang vào mùa đông lạnh giá, còn Khu số 9 đang là ngày hè ấm áp tươi đẹp.
Khách du lịch trên quảng trường Phá Tát đông như dệt, ánh mặt trời chiếu nghiêng trên mặt đất đá hoa cương.
Đàn bồ câu kêu phác rào bay lên bốn phía, lướt nhanh duyên dáng, nhẹ nhàng qua ghế dài và đám người, lông cánh lóe lên ánh ngọc trai dưới ánh dương.
Tang Doanh không mang theo bánh mì hay bắp để cho bồ câu ăn. Cậu phơi nắng ở quảng trường một lúc, có chút mơ màng sắp ngủ, liền định quay về.
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói: “…… Tang Doanh?”
Tang Doanh quay đầu nhìn qua, Omega xinh đẹp tóc đen mắt đen đứng cách đó không xa, trừng mắt nhìn cậu thẳng tắp. Lông mày hắn dựng đứng ngay khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt cậu.
“Đúng là mày! Mày còn có mặt mũi tới nơi này?”
Thời gian chia cách quá dài, Tang Doanh nhất thời không nhớ ra vị trước mắt này là ai, chỉ cảm thấy đặc biệt quen mắt.
Nhưng cái giọng điệu lên mặt của Omega này Tang Doanh đã lĩnh giáo quá nhiều lần, quen thuộc không gì sánh được. Cậu chợt phản ứng lại – đây là Tang Kỳ, anh trai cùng cha khác mẹ của cậu.
Trong lúc Tang Doanh còn đang suy nghĩ, Tang Kỳ đã giận đùng đùng đi đến trước mặt cậu, nâng cao giọng hỏi hắn:
“Mày vì cái gì muốn tới nơi này? Mày có phải cố ý tới cười nhạo tao không? Nhìn thấy tao có nhà không thể về, mày có phải đắc ý lắm không?”
Những lời chất vấn không lễ phép như tràng pháo liên thanh, Tang Doanh không nghe hiểu được một câu nào. Tang Doanh từ nhỏ bị Tang Kỳ bắt nạt, không thể không nén giận, nhưng nay đã khác xưa. Tang Doanh không có gì phải sợ Tang Kỳ.
Cậu dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn Tang Kỳ, “Tôi vì cái gì phải có ý tốt?”
“Mày giả vờ vô tội cái gì?” Tang Kỳ tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, ánh lửa phẫn hận trong mắt sắp hóa thành thực chất,
“Mười hai năm trước, chẳng lẽ không phải mày sai khiến Lục Bạc An bức chúng tôi rời khỏi nhà đi đến nơi này?
Lục Bạc An còn uy h.i.ế.p chúng tôi, nếu chúng tôi đời này lại bước vào Khu Đệ Tam một bước, hắn sẽ khiến cả nhà chúng tôi sống không bằng chết! Nếu không phải vì mày, Lục Bạc An vì cái gì phải làm như vậy? Mày dám nói mày cái gì cũng không biết?!”
“Ngươi đang nói cái gì?” Tang Doanh nhíu chặt mày. Cậu không phân biệt được Tang Kỳ rốt cuộc có phải đang nói năng lảm nhảm hay không, “Uy h.i.ế.p gì? Cái gì…… mười hai năm trước?”
Dưới chân không đứng vững, Tang Doanh cảm thấy một trận choáng váng, có lẽ là di chứng chấn động não. Cậu đỡ lấy thứ gì đó bên cạnh, “Tôi nghe không hiểu ý của ngươi.”
Đại khái vẻ mặt Tang Doanh không giống giả bộ, Tang Kỳ cũng ngây ngẩn cả người. Hắn nhìn Tang Doanh.
Sau một lúc lâu, hậu tri hậu giác mà minh bạch cái gì. Tang Kỳ đột nhiên khúc khích cười rộ lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng vặn vẹo.
“Mày không biết? Mày thật sự không biết?”
Hắn lặp lại, trên mặt có sự khoái ý che không được, “Mày thật sự không biết?”
Tiếng cười đến cuối cùng thế nhưng giống như khóc kiệt sức. Tang Doanh không muốn nhìn thấy hắn nữa, vội vàng xoay người tránh đi.
Tiếng Tang Kỳ nức nở vang lên sau lưng Tang Doanh: “Tang Doanh! Mày cùng Lục Bạc An kết hôn thì đã sao! Mày sẽ có báo ứng Tang Doanh!”
