Ba ngày sau, nhân lúc Trần Tối còn chưa tỉnh.
Tôi lăn lết bò ra khỏi căn nhà đó, ngồi vào xe, thốt ra hai chữ với tài xế, “Về nhà.”
Về đến nhà mình, tôi lao thẳng vào phòng tắm.
Người phản chiếu trong gương không có một chỗ nào lành lặn.
Những dấu vết lấm tấm trên người, kéo dài từ xương quai xanh xuống.
“Thằng ranh con...”
Bước ra khỏi phòng tắm, điện thoại reo lên, là tin nhắn của bố.
“Kỳ Mẫn cảm kết thúc thì về nhà chính một chuyến.”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, tức đến bật cười.
“Thật biết chọn thời điểm...”
Tôi lục tủ quần áo tìm ra chiếc áo len cổ lọ đã tám trăm năm không mặc, rồi lại lôi ra bình xịt ngăn cách mua về chưa từng dùng.
Mặc chiếc áo len vào, cầm bình xịt lên xịt mạnh quanh người.
Cho đến khi mùi tuyết tùng nhân tạo nồng đến mức làm tắc nghẽn mọi lỗ chân lông, mùi của thằng ranh con kia mới không còn ngửi thấy nữa.
Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, tôi lại lên xe, nói với tài xế: “Về nhà chính.”
