Sau một khoảng trống ngắn ngủi, lý trí trở về.
“Trần Tối! đờ mờ! Cậu là đồ súc sinh! Đồ khốn nạn! Cút ra ngoài cho tôi!”
“Ưm... anh,” Hơi thở cậu ta đột nhiên nặng hơn vài phần, “Đừng cử động lung tung...”
“Cút đi! Đồ biến thái, mau ra ngoài cho tôi!”
“Ngoan một chút, anh.”
Không! Không nên là như thế này!
Tôi cắn chặt răng, cố gắng thoát thân, nhưng ý chí cá nhân trước bản năng của cơ thể lại mong manh đến không chịu nổi một đòn.
Một luồng khoái cảm xa lạ, như một vực sâu, kéo tôi chìm xuống.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi đột nhiên tỉnh táo lại, vô thức cúi đầu, suýt nữa bị dọa c.h.ế.t tại chỗ.
“Cậu đ*t mẹ kết nút rồi sao?”
Tay Trần Tối vững vàng ôm chặt eo tôi, khóa chặt tôi trong lòng cậu ta, không lối thoát.
“Suỵt, ổn mà, không sao đâu...”
“Ai nói không sao! Có chuyện rồi...” Nước mắt nước mũi tôi lẫn lộn, hoàn toàn không thể kiểm soát được mà chảy xuống.
“A!” Một trận đau nhói sắc bén truyền đến từ sau gáy.
Ý thức đã tan rã, theo bản năng lẩm bẩm, “...Tôi là Alpha... cậu không thể đánh dấu... đừng cắn nữa... đau...”
Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, tôi nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Trần Tối.
“Anh, Kỳ Mẫn cảm của Alpha không phải có ba ngày sao? Mới ngày đầu tiên đã chịu không nổi rồi, hai ngày sau phải làm sao đây...”
Tôi đờ mờ*...
