Chiêu Ngọc ngửi ngửi như một con chó.
“Trước đây tôi chưa từng ngửi thấy tin tức tố như vậy trên người cậu.”
Tôi bắt đầu căng thẳng.
Chiêu Ngọc ngửi một lúc, phát hiện mình đứng quá gần nên đỏ mặt lùi lại.
Không được mấy giây, hắn lại ngửi lại.
Hắn hỏi: “Có phải cậu quá mệt mỏi không?”
Tôi: “Hơi hơi.”
Chiêu Ngọc có vẻ đắc ý, vẻ mặt như thể “tôi đã biết ngay mà”.
“Mai hai đứa mình nghỉ một hôm nhé, tôi đưa cậu đi sở thú chơi được không? Tối đến đi ăn ở nhà hàng mới mở rất nổi tiếng kia.”
Tôi im lặng một lát, lắc đầu: “Không đi.”
Chiêu Ngọc nhìn tôi, có vẻ nghĩ sai: “Chú Đào dì Đào sắp xếp cho cậu đi xem mắt à?”
Tôi cũng không còn trẻ nữa, thường xuyên bị cha mẹ sốt ruột sắp xếp đi xem mắt.
Chiêu Ngọc biết chuyện, lập tức nổi đóa, cả ngày lượn lờ quanh tôi. Lúc không thể quanh tôi thì cấu kết với nhân viên công ty báo cáo cho hắn.
“Tôi cũng không còn nhỏ nữa, đi xem mắt là chuyện bình thường mà?” Nói xong, tôi lén lút quan sát phản ứng của Chiêu Ngọc.
Chiêu Ngọc đứng sững lại, môi mấp máy, rất lâu không nói nên lời.
Có lẽ đoạn mã lại bắt đầu xung đột, vẻ mặt Chiêu Ngọc hoang mang, trông hơi đần độn: “Alpha... nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu.”
“Yêu đương với tiểu Omega cũng không ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi mà.” Tôi cố ý kích thích Chiêu Ngọc.
“Tôi đã hẹn rồi, nếu thất hứa với người ta họ sẽ buồn.”
“Nếu Omega không được, cậu nghĩ tôi nên ở bên ai? Chẳng lẽ cứ độc thân cả đời?”
Chiêu Ngọc lại quan tâm sai trọng điểm: “Không được, có Omega nào có thể quan trọng hơn tôi, một thanh mai trúc mã, anh em tốt, đồng sáng lập này!”
Đầu óc hắn tràn ngập cảnh tôi và Omega thân mật, trông như đã mất hết lý trí.
“Không được không được không được! Cậu còn nhỏ, chưa phải lúc đi xem mắt.”
“Hai năm nữa là tôi ba mươi rồi.”
“Thế cũng không được!”
Tôi vỗ bốp vào lưng Chiêu Ngọc.
“Còn la hét nữa thì cút ra ngoài!”
“Cậu vì một Omega không quen biết mà đuổi tôi à? Vì một Omega!”
Chiêu Ngọc càng trở nên điên cuồng hơn: “Tôi không đi, tôi không thể đi được!”
Hắn tháo thắt lưng, ngồi phịch xuống ghế đẩu, sau đó buộc thắt lưng vào chân ghế.
“Trừ khi cậu đồng ý không đi, nếu không tôi sẽ ở đây mãi! Tôi sẽ nhịn đói c.h.ế.t luôn!”
“Được.” Tôi cầm áo khoác lên, “Vậy tôi đi.”
Chiêu Ngọc hoảng hốt, đứng dậy muốn đuổi theo tôi.
“Khoan đã! Đào Tấn!”
Thắt lưng buộc vào chân ghế vẫn chưa được tháo, cái ghế bị Chiêu Ngọc kéo đi lộc cộc không ngừng.
Quay đầu nhìn lại, Chiêu Ngọc đuổi theo tôi, còn buộc theo cái ghế ở eo.
Tôi: “......”
Tôi bắt đầu tự vấn bản thân tại sao lại thích cái tên thần kinh Chiêu Ngọc này.
