ALPHA VÔ TÌNH MANG THAI VỚI ALPHA ĐẦU ÓC KHÔNG BÌNH THƯỜNG

Chương 7

 

Sau khi tiễn Chiêu Ngọc đi, cuối cùng tôi cũng có thời gian ở một mình.

Trong không khí vẫn còn vương lại mùi tin tức tố của Chiêu Ngọc.

Không nồng, nhưng lại làm tôi cảm thấy an tâm.

Tin tức tố Alpha và Alpha vốn bài xích nhau, nhưng tôi và Chiêu Ngọc chưa bao giờ cảm thấy khó chịu với tin tức tố của đối phương, thậm chí còn cảm thấy kích thích bởi cảm giác tê dại do tin tức tố Alpha mang lại.

Ngồi trở lại ghế, tôi nhẹ nhàng xoa bụng hai cái.

Việc Chiêu Ngọc có thể tràn đầy năng lượng như vậy, thực ra tôi cũng có một phần trách nhiệm.

Trước đây, tôi cũng đã từng nghĩ cách làm thế nào để Chiêu Ngọc ngoan ngoãn hơn.

Sau khi tìm kiếm rất nhiều thông tin trên mạng, còn tham khảo cả giáo viên dạy huấn luyện chó chuyên nghiệp, tôi quyết định tiêu hao năng lượng của Chiêu Ngọc.

Tôi nghĩ, chỉ cần làm Chiêu Ngọc đủ mệt, tôi sẽ có được một chút yên tĩnh.

Thế là tôi mua đĩa bay cho thú cưng, đăng ký cho hắn lớp leo núi, lớp bơi lội.

Chiêu Ngọc rất nghe lời tôi, không hỏi gì mà ngoan ngoãn đi học.

Dưới sự sắp xếp của tôi, lịch trình hàng ngày của Chiêu Ngọc kín mít.

Bảy giờ sáng đến hồ bơi học bơi hai tiếng rưỡi.

Buổi trưa nghỉ ngơi ngắn ngủi, sau đó bắt đầu lớp leo núi kéo dài ba tiếng.

Buổi tối dùng bữa cùng Chiêu Ngọc rồi đến công viên dùng đĩa bay tiêu hao chút năng lượng cuối cùng của hắn.

Thời gian đó Chiêu Ngọc mỗi ngày hoặc là chạy trên bãi cỏ, bò trên núi, hoặc là bơi trong nước.

Ban đầu, hiệu quả rất rõ rệt.

Chiêu Ngọc ngày nào cũng mệt rã rời, đừng nói làm phiền tôi, ngay cả sức ăn cũng không có, về nhà là lăn ra ngủ ngay lập tức. Lúc mệt nhất, hắn có thể nằm thẳng trên sàn mà ngủ say.

Nhìn Chiêu Ngọc yên tĩnh, tôi cảm thấy mình thật thông minh.

Nhưng tình trạng này không kéo dài được bao lâu.

Bởi vì tôi phát hiện ra, dưới sự rèn luyện hàng ngày của tôi, thể chất của Chiêu Ngọc ngày càng tốt hơn.

Không chỉ cao hơn, mà còn luyện được cơ bắp săn chắc.

Người mà trước đây mỗi ngày chỉ làm phiền tôi hai ba tiếng là hết, giờ có thể quấn lấy tôi mười hai tiếng mà không biết mệt.

Phát hiện mình đã tự đào hố chôn mình, tôi vô cùng hối hận, tiếc rằng đã không thể cứu vãn.

Nhưng cũng không phải là không có chút lợi ích nào.

Ít nhất là trong một số thời điểm khiến tôi cảm thấy rất sảng khoái.

Tôi tự an ủi mình.

Sau khi thoát khỏi cơn mê hồn trận do tôi tạo ra, Chiêu Ngọc lại rón rén đến cửa văn phòng tôi rình mò.

“Tôi nhớ là công việc hôm nay của cậu không hề nhẹ nhàng đến mức cậu có thể đi lang thang khắp nơi đâu.”

Chiêu Ngọc khựng lại, mím môi thu đầu về.

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng thì thầm: “Tôi chỉ xem cậu có làm việc nghiêm túc không thôi.”

Tôi bật cười: “Cậu có thể mang máy tính vào đây.”

Tiếng bước chân bên ngoài cửa vội vã chạy đi, không lâu sau lại chạy về.

Chiêu Ngọc mang ghế đẩu nhỏ và bàn không dùng đến vào văn phòng tôi, ngồi xuống cách tôi không xa.

Có lẽ vì cảm thấy vui vẻ, Chiêu Ngọc ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cúi đầu xử lý công việc.

Không biết đã qua bao lâu, bụng tôi réo lên một tiếng.

Tôi xoa nhẹ lên bụng vẫn chưa rõ hình hài của mình, lấy đặc sản Chiêu Ngọc mang về từ trong ngăn kéo ra.

Vừa mới ăn một miếng, Chiêu Ngọc đã quay sang bên cạnh tôi như một cơn gió.

“Thích không?” Hắn nhìn tôi, ánh mắt mong đợi.

“Thích.” Tôi đưa món ăn vặt ở góc cho hắn, “Vị này không ngon lắm.”

Chiêu Ngọc nếm thử một miếng: “Đúng là vậy, thế thì đừng ăn nữa.”

Hắn đẩy hộp đi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nó.

Suy nghĩ một lát, Chiêu Ngọc lại lấy món ăn vặt về nhét vào miệng.

Tôi biết rõ Chiêu Ngọc có ý gì.

Có lần Chiêu Ngọc mang đặc sản từ bên ngoài về, hương vị cả tôi và Chiêu Ngọc đều không thích nên để ở góc.

Tôi không muốn lãng phí, bèn lấy ra chia cho trợ lý và nhân viên.

Ngoại hình và gia thế của tôi đều thuộc dạng ưu tú trong giới Alpha. Mấy cô nhân viên Omega thấy tôi cười và chia đồ ăn vặt cho họ, họ ngại đến mức không nói nên lời, lắp bắp nói lần sau sẽ mang bánh ngọt tự làm cho tôi nếm thử.

Chiêu Ngọc nhìn thấy, vẻ mặt như bị đả kích rất lớn, đến cả vành mắt cũng đỏ lên.

Từ đó về sau, Chiêu Ngọc trở thành thùng rác.

Những món tôi không thích ăn, dù Chiêu Ngọc cũng không thích, hắn cũng sẽ ăn hết, để tôi khỏi đem cho người khác, hắn ghen tỵ trong lòng.

Quay đầu, tôi bắt gặp khuôn mặt Chiêu Ngọc đầy nghi ngờ.

Món ăn vặt trong miệng hắn còn chưa nuốt xuống, cau chặt mày, không ngừng ngửi ngửi gì đó.

“Tin tức tố của cậu... có chút kỳ lạ.”

 

 

back top