Không muốn bị tôi phát hiện mình chưa đi, sợ mất mặt, mỗi lần tôi nhìn về phía cửa, hắn lại giả vờ đi ngang qua, vừa đi vừa hát nghêu ngao một bài hát nhỏ.
Buổi trưa, tôi chuẩn bị xuống căng tin ăn qua loa.
Vừa bước ra khỏi cửa, tôi đã bắt gặp Chiêu Ngọc “vừa khéo” đi ngang qua.
“Trùng hợp thật.” Hắn nhìn tôi, vẻ mặt giả vờ ngạc nhiên, “Ăn cơm à? Đi cùng đi?”
Hôm nay khẩu phần ăn ở căng tin khá ngon, rất nhiều người đang xếp hàng lấy thức ăn ở cửa sổ.
Chiêu Ngọc chiếm một góc trống rồi lại chui vào đám đông.
Nhân viên thấy Chiêu Ngọc, vị sếp này, đều tự giác nhường đường. Chiêu Ngọc không hề khách sáo, chỉ vào sườn và cá gọi liền hai phần lớn.
Vừa đặt m.ô.n.g xuống ghế, Chiêu Ngọc đã bắt đầu nhặt xương cá, tách xương sườn.
Đợi đến khi làm sạch sẽ tinh tươm, hắn mới gắp vào bát tôi.
“Cơ thể cậu thực sự không sao nữa chứ? Có báo cáo kiểm tra không, cho tôi xem với.”
“Thật sự không sao, vấn đề nhỏ thôi, nếu có vấn đề lớn tôi không nói với cậu à?”
Chiêu Ngọc có vẻ an tâm hơn, không tiếp tục quấn lấy tôi nữa.
Nhìn đống thịt ngày càng chất đầy trong bát, tôi cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt vời để kích thích Chiêu Ngọc làm rõ tình cảm của mình.
“Cậu cứ thế này, người khác còn tưởng hai Alpha chúng ta đang yêu nhau đấy.”
Chiêu Ngọc khựng lại, ánh mắt hơi ngơ ngác và mơ hồ. Tôi dường như nghe thấy tiếng dòng điện chập mạch trong đầu hắn.
Đầu óc chập mạch không ảnh hưởng đến hành động của Chiêu Ngọc, tay hắn vẫn vô thức và máy móc nhặt xương cá, xương sườn cho tôi.
“Chiêu Ngọc?”
Chiêu Ngọc đã đơ máy, không thể phản ứng.
Tôi: “......”
Có Chiêu Ngọc giúp nhặt xương cá, bữa trưa diễn ra rất nhanh.
Trên đường quay về, Chiêu Ngọc dường như mới hoàn hồn, thoát khỏi trạng thái "treo máy" và đi theo tôi.
“Cậu đi theo tôi làm gì? Văn phòng cậu ở tầng trên mà.”
Chiêu Ngọc bĩu môi.
“Ăn cơm xong đi dạo tiêu hóa một chút.”
Đi ngang qua khu vực văn phòng, tin tức tố trong không khí trở nên hỗn loạn.
Alpha trong thai kỳ cũng nhạy cảm với tin tức tố như Omega, tôi cau mày nhích sang một bên.
Chiêu Ngọc lại hiểu lầm.
Hắn nhìn khoảng cách bị kéo xa giữa hai chúng tôi, có chút không vui.
“Làm gì mà đứng xa thế?” Hắn nhích lại hai bước bên cạnh tôi, “Đi dạo với tôi thì mất mặt à?”
Tôi trả lời qua loa: “Cũng không phải.”
“Cũng?”
Chiêu Ngọc suýt chút nữa không kiểm soát được bản thân.
Xét thấy có nhân viên đang nhìn, Chiêu Ngọc chỉnh lại cổ áo, đợi bình tĩnh lại một chút mới lên tiếng.
“Cũng là ý gì?”
Tôi nhìn sang chỗ khác, suy nghĩ nên trả lời Chiêu Ngọc thế nào.
Theo ánh mắt của tôi nhìn sang, Chiêu Ngọc thấy một tiểu Omega.
Một nhân viên tiểu Omega xinh đẹp, đáng yêu.
Chiêu Ngọc: “......”
Chiêu Ngọc lập tức xù lông.
