Được Chiêu Ngọc sắp xếp lại, mặt bàn đã sạch sẽ hơn rất nhiều, tiện cho tôi nghiên cứu những món đặc sản kia.
Chắc là mua theo sở thích của tôi, hầu hết đều là những hương vị tôi yêu thích.
Cũng có những món tôi chưa thấy bao giờ, hoặc không thích ăn lắm, bị xếp ở rìa.
Nhưng so với những món khác, những món này có trọng lượng rất nhỏ, có lẽ Chiêu Ngọc muốn tôi nếm thử nên mới mua.
Tôi nghiên cứu một lúc, vừa định mở ra nếm thử, Chiêu Ngọc lại quay lại, “đùng đùng đùng” bước vào văn phòng.
Hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, có vẻ hơi buồn bực nhìn tôi chằm chằm.
“Nghe nói gần đây cậu không khỏe? Sao thế? Bị làm sao không thoải mái?”
“Ai nói với cậu?”
“Đương…” Giọng Chiêu Ngọc khựng lại, thay vào đó là vẻ mặt đắc ý và gian tà, “Gián điệp của tôi có mặt khắp công ty.”
“Thế thì cậu còn không rõ tôi không thoải mái chỗ nào à?”
Chiêu Ngọc: “......”
Giọng Chiêu Ngọc dịu đi một chút: “Cậu đã đi khám ở bệnh viện chưa?”
Hắn cau mày, vừa hỏi vừa kéo ghế lại gần tôi: “Tôi nói cho cậu biết, bệnh tật gì cũng không nên kéo dài, cậu hãy dành thời gian chiều nay, tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.”
Chiêu Ngọc ngửi thấy tin tức tố của tôi.
Cánh mũi hắn rung rung, vẻ mặt trở nên mê ly.
Chẳng bao lâu sau, Chiêu Ngọc lại như bị lý trí kéo về, kéo ghế lùi ra xa một chút.
Kiên trì được chưa đầy nửa phút, Chiêu Ngọc lại xích lại gần.
Sau đó, hắn cứ như bị kẹt máy, cứ qua lại qua lại như thế.
Tôi: “......”
“Tôi đã đi kiểm tra rồi, không sao, không cần lo lắng.”
Chiêu Ngọc tạm thời bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn tôi.
“Bác sĩ nói sao?”
“Chỉ bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt.”
“Nghỉ ngơi cho tốt? Không nói là có vấn đề gì à?”
“Không.”
“Cậu nói cho tôi biết đi.”
“Nếu có chuyện gì thì tôi đã nói với cậu rồi, tôi đang bận đây.”
Chiêu Ngọc nắm lấy tay áo tôi, vẻ mặt như thể tôi không nói thì hắn sẽ không rời đi.
Giọng hắn ngày càng lớn, làm màng nhĩ tôi đau nhức.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, đạp một cú vào m.ô.n.g hắn.
“Cút!”
Chiêu Ngọc cùng ghế bị tôi đá văng ra xa cả mét.
Hắn tức giận ôm lấy cái ghế.
“Không nói thì không nói, tôi còn chẳng thèm nghe đây!”
Chiêu Ngọc ôm ghế quay đầu bỏ đi.
Hắn không đi xa.
Nói đúng hơn là hắn chưa đi.
Chiêu Ngọc dừng lại ở cửa, quay người, dán vào tường bên ngoài cửa lén lút quan sát.
