ALPHA VẬY MÀ LẠI BỊ ĐÁNH DẤU, CÒN MANG THAI CON CỦA KẺ THÙ

Chương 29

“Tôi trước sau đều khát vọng có thể xuất hiện một người, hắn có thể bất chấp tất cả, vặn vẹo dữ dội yêu tôi. Cho dù tình yêu này là hoàn toàn sai lầm, nhưng chỉ cần có người này xuất hiện, chỉ cần hắn nguyện ý chủ động bước ra một bước về phía tôi, tôi đều sẽ chạy về phía hắn.”

“Phó Thanh Chương, tình yêu của anh, tình yêu sai lầm, tôi đã nhận được.”

“Nó rất điên cuồng, cũng rất vặn vẹo, nhưng tôi đã nhận được.”

“Tôi… không giỏi nói lời âu yếm, nhưng tôi sẽ đáp lại anh thật tốt.”

Phó Thanh Chương đỏ hoe hốc mắt, ngay trên chiếc ô tô đang chạy này, hai người cứ như vậy cùng nhau bộc bạch nội tâm của họ.

Tài xế phía trước nghe lời tỏ tình của hai người phía sau, hốc mắt hắn tràn ngập nước mắt, cố gắng kiềm chế, không để mình mất kiểm soát.

Hắn hít hít mũi không tiếng động, đến trước một đèn đỏ, tài xế hơi nhìn về phía sau. Hai người ở ghế sau chỉ là nắm tay nhau, đã không còn nói chuyện, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều nằm trong tình yêu khó có thể phát tiết hết của nhau.

Tài xế nghĩ, may mắn, may mắn là có thể yêu nhau.

Đèn đỏ chuyển xanh, ô tô tiếp tục chạy về phía trước. Chạy thêm gần mười phút, đến nhà cha mẹ Phó Thanh Chương.

Cha đang ở nhà, mẹ tạm thời đi ra ngoài nhưng đang trên đường trở về. Người cha đứng ở cửa, nhìn con trai mình và người cậu ôm trong lòng một cách ôn nhu.

Người cha một đoạn thời gian rất dài đều không gặp mặt Phó Thanh Chương, không phải không muốn, mà là đứa con trai này, trước đây đã làm họ đau lòng quá nhiều lần.

Họ muốn đến gần Phó Thanh Chương, nhưng đều bị sự lạnh nhạt của hắn bài xích ra ngoài.

Lúc này Phó Thanh Chương ôm người yêu xuất hiện, người cha liếc mắt một cái liền nhìn ra được, anh cùng quá khứ không giống nhau.

Người anh ôm trong lòng, chính là toàn bộ thế giới của anh. Anh dùng tất cả sự ôn nhu và mềm mại của mình, đang che chở cậu.

“Thúc thúc, chào ngài, ngài khỏe.”

“Ưm, khỏe khỏe khỏe.”

“Diêu Diệp đúng không, tiểu Đồng đã nói với ta về cháu rồi. Cháu… hiện tại cơ thể có khỏe không?”

Đứa trẻ trẻ tuổi này hôn mê suốt bảy ngày ở bệnh viện. Người cha còn khắp nơi tìm người để tìm chuyên gia.

Cũng may có thể tỉnh lại. Cha Phó nhìn Diêu Diệp, chỉ cảm thấy đứa trẻ này thấy thế nào cũng xinh đẹp lại khiến người ta yêu thích.

“Vào đi, bên ngoài hơi lạnh, vào trong phòng khách ấm áp.”

Người cha đón hai người vào nhà, đặc biệt nhiệt tình với Diêu Diệp. Cho dù Diêu Diệp không phải thai phụ, một người có thể khiến con trai ông trở nên giống người bình thường không khác gì, Cha Phó đều rất thích cậu.

Diêu Diệp cũng không quá khách khí, cậu hiện tại có con trong bụng, thường xuyên đứng là không tốt. Phàm là cậu có sơ sẩy gì, e rằng ba ba Phó Thanh Chương cũng sẽ tự trách, cho nên cậu ngồi xuống ghế sô pha.

“Ăn chút gì không, đồ ăn trong nhà chưa chuẩn bị nhiều quá, ta bảo dì đi mua.”

“Không cần, cháu ăn cơm xong trước khi đến, lúc này còn chưa đói.”

“Cậu ấy thích ăn táo xanh.”

Phó Thanh Chương nói với cha anh. Người cha quay đầu nhìn về phía Phó Thanh Chương. Hai cha con liếc nhau.

Trước đây những chuyện việc nhà như vậy cũng sẽ không nói. Người cha vội gật đầu, gọi điện thoại cho dì giúp việc bên ngoài, bảo cô ấy mua một chút táo xanh.

Người cha hơi luống cuống tay chân, con trai đột nhiên dẫn người yêu tới.

Trong nhà lâu rồi không náo nhiệt như vậy.

Ông chỉ cảm thấy tại sao Phó Thanh Chương không thông báo sớm một chút cho họ, làm ông không có chút chuẩn bị nào.

“Có thấy lạnh không, ta đi lấy chăn lông.”

Người cha xoay người đi lấy chăn lông, kết quả Phó Thanh Chương đã đặt chiếc chăn mà tài xế đưa cho anh lên đùi Diêu Diệp.

Nhìn thấy Phó Thanh Chương làm những việc này tự nhiên và bình thường như vậy, người cha liền biết, đối với thai phụ, đã không cần những người làm cha mẹ như họ quan tâm nữa. Con trai ông Phó Thanh Chương sẽ chăm sóc tốt cho Diêu Diệp.

“Tôi đi nghe điện thoại một chút.”

Phó Thanh Chương thường xuyên bận công việc, nhưng cố gắng hết sức vẫn sẽ ở bên cạnh Diêu Diệp.

Lúc bận đều đi đến một bên, anh đi đến ban công, nhưng đều nghiêng người, để có thể nhìn thấy Diêu Diệp bất cứ lúc nào.

Người cha ngồi xuống bên cạnh Diêu Diệp, vươn tay chạm vào mu bàn tay Diêu Diệp, cảm nhận được là ấm, yên tâm một chút.

“Xem TV một lát đi, dì cháu có lẽ còn phải một lát mới về.”

“Lúc trước nghe nói cháu nằm ở bệnh viện, bà ấy vô cùng sốt ruột. Mỗi ngày quỳ trước tượng Phật cầu nguyện cho cháu. Cũng may ông trời không nhẫn tâm như vậy, cháu cuối cùng đã tỉnh lại.”

“Cái này, là dì cháu tặng.”

Diêu Diệp lôi ra từ trong cổ một mặt dây chuyền tượng Phật.

“Cô ấy tặng cho cháu sao? Ta cứ cảm thấy gần đây trên cổ nàng thiếu chút gì đó, hóa ra là tặng cho cháu.”

“Nếu đã cho cháu, vậy cháu đeo cẩn thận, bất quá nếu không thoải mái, tháo xuống cũng được, chỉ là không cần vứt đi, tượng Phật này vẫn rất linh thiêng có thể phù hộ cháu.”

“Vâng, cháu biết, cảm ơn hai người.”

“Cảm ơn gì chứ, sau này đều là người một nhà…”

“Hai đứa đăng ký kết hôn chưa?”

Họ và hộ khẩu Phó Thanh Chương không ở chung một sổ, cho nên Phó Thanh Chương nếu muốn kết hôn với Diêu Diệp, lấy sổ hộ khẩu của mình là được, không cần cha mẹ họ.

“Vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.”

“Là Thanh Chương , đứa nhỏ này làm chuyện khác thì gặp mặt mặt đều đến, hiện tại chuyện quan trọng như vậy, lại quên. Ta lát nữa phải nhắc nhở nó, làm sao cháu đều mang thai rồi, nó lại còn không đi đăng ký.”

“Thực ra là ý cháu, cháu vốn dĩ…”

“Trước đây xảy ra rất nhiều chuyện. Cháu lúc đó hôn mê mấy ngày, nói thật cháu đều không muốn tỉnh lại, nhưng sau này vẫn là hồi phục. Cháu mới từ từ ý thức được, có người thật sự yêu cháu là chuyện may mắn đến nhường nào.”

“Cháu chỉ là cảm thấy mình không tốt, cháu không có quá nhiều ưu điểm đáng giá được yêu.”

“Làm sao sẽ không có, đứa trẻ này, sao có thể tùy tiện nói về mình như vậy. Tuy rằng ta và cháu lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta tin tưởng, có thể làm Thanh Chương để ý cháu như vậy, ưu điểm chỉ có nhiều chứ không thiếu.”

Cha Phó càng nhìn Diêu Diệp càng thích. Bỗng nhiên ông đứng dậy vào phòng ngủ một chuyến.

Rất nhanh ông đi ra, trong tay cầm một tấm thẻ, không có chuẩn bị bao lì xì. Diêu Diệp lần đầu tới, vốn dĩ nên cho bao lì xì, nhưng so với bỏ tiền mặt vào bên trong, không bằng trực tiếp hơn, tặng thẻ tương đối tốt.

“Không có gì khác để cho cháu, cái này hy vọng cháu nhận lấy.”

“Cũng không nhiều lắm, chỉ một chút, tiền của thằng nhóc đó là của nó, của chúng ta cho là của chúng ta.”

“Còn hy vọng cháu đừng ghét bỏ tấm lòng của thúc thúc.”

Cha Phó đưa thẻ ngân hàng cho Diêu Diệp. Số tiền bên trong trên mười triệu (vạn), hơn nữa sau này mỗi tháng còn sẽ đúng giờ chuyển tiền vào.

Diêu Diệp trước mắt cơ bản không có chỗ nào cần tự mình tiêu tiền. Cậu lúc trước là tự mình tiêu, nhưng quay đầu Phó Thanh Chương liền liên tục đưa tiền cho cậu. Diêu Diệp cũng không từ chối quá nhiều, coi như là cho đứa bé, cậu không cần cầm tiền.

Hiện tại cha Phó Thanh Chương cho cậu, cũng là để dành sau này dùng cho đứa bé.

Tuy rằng đứa bé có cha Phó Thanh Chương này thì sẽ không thiếu tiền nữa, nhưng người lớn tuổi cho, ý nghĩa vẫn là không giống nhau.

“Cảm ơn thúc thúc.”

Khuôn mặt Cha Phó đều là một mảnh từ ái. Đúng lúc này, mẹ Phó trở về, đẩy cửa ra, phát hiện trong nhà lại có thêm hai người. Không chỉ con trai đã trở về, còn dẫn Diêu Diệp đến.

Lần trước là nhìn thấy ở bệnh viện, lúc này nhìn thấy chính là Diêu Diệp, mẹ Phó lập tức đi tới.

“Cháu sao lại gầy như vậy? Thanh Chương quá không biết chăm sóc người, nếu không cháu vẫn là về nhà, ở cùng chúng ta, chúng ta chăm sóc cháu.”

“Hơn nữa công việc nó lại bận, thường xuyên chạy bên ngoài, cháu một thai phụ chẳng lẽ mỗi ngày ở nhà ngóng trông nó sao?”

“Đến chỗ chúng ta đây, chúng ta chăm sóc cháu.”

Mẹ Phó là liếc mắt một cái liền thích Diêu Diệp. Đứa trẻ ngoan ngoãn này, nàng vô cùng thích hắn.

Không đợi Diêu Diệp trả lời, Phó Thanh Chương đã nghe điện thoại từ bên ngoài bước vào. Lập tức nghe thấy mẹ anh muốn giành Diêu Diệp với anh, Phó Thanh Chương đi thẳng đến ngồi bên cạnh Diêu Diệp, ôm Diêu Diệp che chở trong lòng.

“Cậu ấy cần tin tức tố, tới bên này các ba mẹ có thể giúp đỡ sao? Đừng làm trở ngại con trai chứ !.”

Rõ ràng sự quan tâm của mẹ Phó sẽ bị rối loạn. Phó Thanh Chương nói không sai. Diêu Diệp một thai phụ, cậu bất cứ lúc nào đều cần tin tức tố của Phó Thanh Chương.

Chỉ cần một ngày Phó Thanh Chương không ở bên cạnh cậu, cậu đều sẽ tâm thần bất an, dẫn đến cho đến nay, Phó Thanh Chương cho dù có việc gấp đi ra ngoài, nhưng đều là đi về trong ngày, tuyệt đối sẽ không ngủ lại bên ngoài. Dù muộn, đêm khuya rạng sáng đều sẽ gấp trở về, bởi vì nếu không trở về, Diêu Diệp liền sẽ khó chịu, trằn trọc khó ngủ.

Mẹ Phó nhíu nhíu mày, nhưng nhìn Phó Thanh Chương khẩn trương Diêu Diệp bộ dạng như vậy, thở dài một tiếng.

“Nhưng cháu sao lại gầy đến như vậy?”

Ánh mắt mẹ Phó oán hận mà nhìn Phó Thanh Chương, một thai phụ đều chăm sóc không tốt, anh rốt cuộc có ích lợi gì.

“Dì à, là cháu ăn uống bình thường, hơn nữa có khi ăn rất nhiều, nhưng chỉ là không tăng cân. Cháu vẫn luôn là như vậy, không liên quan đến Thanh Chương, anh ấy đối với cháu rất quan tâm.”

“Gầy quá không tốt, cháu và đứa bé đều sẽ bị suy dinh dưỡng.”

“Sẽ không, chỉ là gầy một chút, Thanh Chương mời chuyên gia dinh dưỡng đến điều dưỡng cơ thể cho cháu, mỗi ngày đều có bổ sung dinh dưỡng, cháu và đứa bé đều rất khỏe mạnh.”

“Thật sao? Có chuyên gia dinh dưỡng là tốt rồi, nhưng vẫn là phải chú ý nhiều, cháu là người mang thai, mang thai đã đủ vất vả, những chỗ không suy xét đến, Thanh Chương, con không được sơ ý, chờ sau này đứa bé sinh ra, sẽ còn bận hơn.”

“Có bảo mẫu đến chăm sóc, chỉ là đứa bé cũng cần tin tức tố.”

Cho dù là một Beta, cũng cần người nhà bầu bạn.

Mẹ Phó đánh giá khuôn mặt Diêu Diệp, nhìn kỹ mà nói, là có huyết sắc bình thường, rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với trạng thái nằm trên giường bệnh ở bệnh viện hôm đó.

“Có đói không, ăn một chút gì.”

Trên bàn trà có một chút đồ ăn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều là mua mới mỗi ngày, tươi mới vẫn là tươi mới.

Diêu Diệp tỏ ý muốn ăn một miếng bánh quy.

Mẹ Phó lấy một miếng bánh quy, xé bao bì đưa lên tay cậu.

“Ốm nghén linh tinh, không nghiêm trọng chứ?”

Nhìn Diêu Diệp ăn bánh quy bộ dạng, mẹ Phó quay đầu hỏi Phó Thanh Chương.

“Ban đầu có chút, gần đây đỡ hơn nhiều.”

“Ưm, về ăn uống cũng phải chú ý nhiều, rất nhiều thứ không thể ăn. Nếu cháu muốn ăn thì tạm thời nhịn một chút, không thì cơ thể cháu có chuyện, đến lúc đó lại sẽ đau lòng. Đứa bé khoảng mấy tháng rồi?”

“Gần bốn tháng.”

“Còn sáu tháng nữa, trong khoảng thời gian này thì lại vất vả một chút. Đứa bé sinh ra để Thanh Chương lo chăm sóc, cháu thì dưỡng lại cơ thể, ngàn vạn không được mệt, việc gì có thể để Thanh Chương làm thì không cần tự mình động tay.”

Mẹ Phó kéo tay Diêu Diệp dặn dò cậu.

Trái tim Diêu Diệp đều được sưởi ấm. Cái gia đình này, cậu là một người từ ngoài đến, lại có thể được tất cả họ quan tâm.

Diêu Diệp mỉm cười gật đầu, cậu thật hạnh phúc, có thể có được nhiều người nhà như vậy.

back top