ALPHA VẬY MÀ LẠI BỊ ĐÁNH DẤU, CÒN MANG THAI CON CỦA KẺ THÙ

Chương 28

Về đến nhà, Phó Thanh Chương cởi vớ cho Diêu Diệp, cảm nhận độ ấm lòng bàn chân cậu, dường như hơi lạnh.

Phó Thanh Chương gọi người hầu đến, bảo người mang một thùng nước ấm tới cho Diêu Diệp ngâm một chút.

Trước khi nước ấm đến, Phó Thanh Chương ôm lấy hai bàn chân Diêu Diệp vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để giữ độ ấm cho chân Diêu Diệp.

Chờ nước ấm rốt cuộc được bưng lên, Phó Thanh Chương cầm chân Diêu Diệp, đặt vào nước ấm.

Anh liền ngồi xổm bên cạnh thùng gỗ, rửa chân cho người yêu. Trong lúc đó, Phó Thanh Chương ngẩng đầu nhìn lên Diêu Diệp, anh nghĩ anh quá yêu người này.

Không chỉ là hiện tại, cho dù là tương lai, cho dù là tương lai tóc họ đều bạc trắng, chỉ cần chân Diêu Diệp còn sẽ lạnh, anh đều sẽ ngồi xổm bên cạnh như vậy, rửa chân cho cậu.

“Ấm áp không?”

Phó Thanh Chương hỏi Diêu Diệp.

Khóe mắt Diêu Diệp thoáng một nét hồng tràn ngập ở đó, hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Ưm, ấm áp hơn nhiều.”

Rửa chân xong cho Diêu Diệp, Phó Thanh Chương lấy khăn lông lau sạch chân cho Diêu Diệp. Ngay cả kẽ ngón chân cũng không bỏ qua. Ngâm chân mà không lau khô, cũng chẳng khác gì không ngâm.

Lau khô hết, Phó Thanh Chương lấy vớ sạch sẽ mềm mại mang vào chân Diêu Diệp. Người yêu anh, cả người đều sạch sẽ, một chút bụi bặm cũng sẽ không dính vào.

Phó Thanh Chương dùng chăn lông bọc Diêu Diệp, ôm vào lòng, anh hôn lên tóc Diêu Diệp.

Diêu Diệp nghĩ đến một chuyện. Vốn dĩ nên đi mấy hôm trước, nhưng lúc đó cậu bỗng nhiên nôn nghén nên chưa đi. Hôm nay coi như đỡ hơn nhiều, đừng đợi nữa. Để bậc trưởng bối chờ mình, cho dù mình là thai phụ, Diêu Diệp đều cảm thấy không tốt lắm.

Phó Thanh Chương là người yêu cậu, cậu đã chấp nhận anh, như vậy tự nhiên, người nhà Phó Thanh Chương, cũng coi như là người nhà Diêu Diệp.

Diêu Diệp tin tưởng, người nhà người yêu, có lẽ sẽ còn ôn nhu hơn cả cha mẹ cậu. Cậu muốn gặp họ một lần, ít nhất cho cậu biết, là phu thê như thế nào, có thể sinh ra Phó Thanh Chương, đã mang người yêu cậu, đến thế giới này.

“Để họ tới cũng được.”

Phó Thanh Chương không muốn Diêu Diệp ra ngoài bôn ba. Anh một cuộc điện thoại qua, cha mẹ anh liền sẽ chạy tới.

“Để tôi qua đó đi. Không phải có anh sao? Hơn nữa ra ngoài đều là ngồi xe, trong xe rất ấm áp. Tôi không sao. Tôi muốn chủ động qua gặp họ.”

“Được không?”

Diêu Diệp dù không cầu xin Phó Thanh Chương, chỉ cần hắn mở miệng, Phó Thanh Chương liền bó tay với cậu. Bởi vì anh thật sự không muốn làm Diêu Diệp không vui, giả không vui cũng không được.

“Được, đều theo ý em.”

“Tôi sẽ không nói trước cho họ, cho họ một bất ngờ nhỏ.”

Mẹ họ cũng đều biết sự tồn tại của Diêu Diệp, còn biết họ có một đứa bé. Mặc dù trước đó ngay cả người nhà cũng không mong chờ sẽ có tiểu bảo bảo đáng yêu, rốt cuộc biểu hiện trước đây của Phó Thanh Chương, cũng không phải một người bình thường sẽ có.

Anh có thể tự lo cho mình tốt, cha mẹ đều cảm thấy mỹ mãn, làm sao sẽ nghĩ đến anh sẽ tìm một người yêu, còn có con của họ.

Hiện tại không chỉ có người yêu, còn rất nhanh sẽ có bé cưng vô cùng đáng yêu. Niềm vui sướng này, Phó Thanh Chương không muốn Diêu Diệp phiền lòng, cho nên không thể chia sẻ với nhiều người hơn, nhưng cha mẹ anh, người một nhà, xuất phát từ một loại ý tưởng tuyên dương hạnh phúc, anh vẫn muốn họ biết.

Vừa lúc không có việc gì, lái xe qua cũng chỉ hơn nửa tiếng. Khoảng cách lẫn nhau không xa lắm. Phó Thanh Chương đi lên lầu một chuyến, cầm quần áo khác cho Diêu Diệp.

Nhìn chằm chằm Diêu Diệp mặc vào xong, hai người ngay sau đó liền ra cửa. Ô tô chạy trên đường về nhà cũ, Phó Thanh Chương nắm lấy tay Diêu Diệp.

“Về tôi, vẫn còn rất nhiều chuyện em không biết. Em… muốn biết không?”

Là Phó Thanh Chương muốn nói. Trong ánh mắt anh là ý cầu xin, cầu xin Diêu Diệp lắng nghe quá khứ của anh.

“Quá khứ của tôi, tôi nghĩ anh hẳn là đều đã điều tra qua rồi?”

“Đúng vậy.”

“Quá khứ của tôi cũng không có gì đáng nói, đều không có quá nhiều thứ khiến tôi muốn ghi nhớ. Hiện tại có anh, dùng hạnh phúc lấp đầy hiện tại và tương lai của tôi là được. Còn về quá khứ, vậy cứ để nó trở thành quá vãng là tốt rồi.”

“Được, tôi sẽ dùng hạnh phúc lấp đầy tương lai của em.”

Phó Thanh Chương kéo tay Diêu Diệp, sau đó bắt đầu kể lại quá khứ của anh.

Kể cho Diêu Diệp biết khi nào anh lần đầu tiên nhận thấy cơ thể bất đồng với người khác sau khi sinh.

Là khi anhvài tuổi, lúc đó bạn bè xung quanh đều là Alpha, anh cũng vẫn luôn tưởng là Alpha. Nhưng rất kỳ lạ, anh có thể khống chế tin tức tố của mình, tùy ý khống chế nhiều hay ít.

Anh còn thực nghiệm trên người bạn bè, khiến họ cơ thể không thoải mái, khiến họ trở về ngủ không được.

Không ai biết là do anh, còn đều đến quan tâm anh, hỏi thăm tình trạng của anh thế nào. Anh giả vờ vô tội, lại lạnh lùng quan sát, nhìn những người đó đau khổ.

Cho đến một lần, cha mẹ anh tình cờ phát hiện. Lúc đó ah chủ động nói những lời lạnh nhạt với một người bạn đang nằm trên giường: “Thật không thú vị, cứ như vậy nằm xuống?”

“Còn tưởng rằng cậu ít nhất có thể kiên trì lâu hơn một chút, kết quả cứ như vậy?”

“Không thú vị.”

Nói xong anh quay người lại liền nhìn thấy cha mẹ. Cha mẹ vốn còn cảm thấy kỳ quái, người bên cạnh Phó Thanh Chương thường xuyên mắc bệnh không rõ nguyên do, đi bệnh viện cũng kiểm tra không ra nguyên cớ. Họ lại chưa từng một lần nghi ngờ Phó Thanh Chương.

Lần đó xong, cha mẹ ý thức được Phó Thanh Chương có chút khác biệt với người thường, dẫn anh đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện. Kiểm tra xong, tin tức tố của Phó Thanh Chương, có chút dị thường, nhưng dị thường thế nào, bác sĩ cũng không có chẩn đoán rõ ràng.

Nhưng mà cha mẹ lại rõ ràng hơn bác sĩ một chút. Bởi vì họ tìm mấy đứa trẻ Alpha khác đến, là con nhà nghèo, vốn đã thiếu tiền, vì thế cho họ tiền, dùng họ để bầu bạn với Phó Thanh Chương.

Phó Thanh Chương mặc dù lúc đó còn nhỏ, anh lại bất ngờ biết ý của cha mẹ. Họ muốn chứng minh, được thôi, anh cho họ chứng minh.

Rất nhanh, chưa đầy mấy ngày, mấy đứa trẻ Alpha kia liền đều ngã bệnh. Không phải phát sốt thì cũng là cả người rét run, ban đêm căn bản ngủ không được.

Cha mẹ lập tức đưa mấy đứa trẻ đi, lại thêm rất nhiều tiền cho họ. Hai người phu thê trẻ tuổi, đứa con duy nhất, họ yêu con. Một đứa con vốn nên là Alpha, lại có thể tùy ý xúc phạm tới Alpha khác.

Người mẹ vốn mềm mại hơn vì là Omega, ánh mắt nàng nhìn thấy Phó Thanh Chương, đến bây giờ Phó Thanh Chương vẫn không quên được.

“Lúc đó mẹ đang sợ hãi tôi.”

“Diêu Diệp, mẹ tôi bà ấy sợ hãi tôi. Tôi đại khái lúc đó trở thành sự tồn tại giống như tên sát nhân nghiêm trọng trong mắt bà.”

“Nhưng anh cũng không thật sự g.i.ế.c bất kỳ ai.”

“Nói là vậy không sai, chỉ là những việc tôi làm, tôi thừa nhận, tâm tính trẻ con lúc đó, quả thật làm sai rất nhiều.”

“Thậm chí tôi chỉ là cảm thấy vui đùa, và sau đó là nhàm chán.”

“Không lâu sau, người nhà tôi đưa tôi ra nước ngoài, cho tôi vô số tiền, làm tôi sống một cuộc sống tốt hơn bất kỳ ai khác. Bên cạnh cũng lúc nào cũng có người chăm sóc. Tôi chưa từng chịu bất kỳ uất ức nào. Cho dù rời khỏi nhà, đối với tôi mà nói, tôi cũng không cảm thấy quá bi thương.”

“Có lẽ, khi làm tổn thương những đứa trẻ khác, liền mặc định tôi là người m.á.u lạnh tàn nhẫn. Không có người nhà ở bên, tôi ngược lại có thể buông tay ra.”

“Tôi cho dù chưa thành niên lúc đó, tôi cũng sẽ đi các loại nơi, nơi cá mè lẫn lộn, quán bar, sòng bạc ngầm linh tinh, tôi đều đã từng đi. Họ nhìn thấy tôi trẻ tuổi, coi tôi là trẻ con, rất nhiều Alpha liền đối với tôi một chút không phòng bị.”

“Kết quả là, sau khi tôi đi vài lần, rất nhiều người đều các loại không thoải mái. Họ lại chỉ là đi khám bác sĩ, càng không biết là do tôi.”

“Người bị tổn thương vì tôi, tôi nghĩ hẳn là có rất nhiều.”

“Một lần ở trung học, là ở trong trường học, tôi động thủ với bạn học.”

“Chắc là có nguyên nhân. Giống như anh nói, anh sẽ đi quán bar, hiển nhiên anh có quy tắc của anh. Cho dù anh là vị thành niên, là trẻ con, nhưng khác với sự tàn nhẫn đùa giỡn khi còn nhỏ, đến trung học, anh tất nhiên đã học được kiến thức, anh sẽ không tùy tiện động thủ với người khác.”

Ánh mắt Phó Thanh Chương đột nhiên sáng lên. Chưa từng có ai nghĩ như vậy, họ đều chỉ cảm thấy anh chính là trời sinh tàn khốc m.á.u lạnh, đều cảm thấy anh chỉ là tùy tiện đi tổn thương người.

Nhưng thật sự không phải, là bởi vì tình cờ anh nghe được mấy người kia, họ đang bàn bạc đi bắt nạt một Omega ăn mặc đơn sơ trong lớp.

Đó là một người vô cùng gầy yếu tái nhợt. Phó Thanh Chương cơ bản không tiếp xúc với cậu ta, lại mỗi lần nhìn thấy cậu ta, đều cảm thấy cơ thể cậu ta lung lay, sắp ngất đến nơi vậy.

Xuất phát từ một loại đồng tình với kẻ yếu, anh, một kẻ mạnh này, có chút đồng tình, cho nên anh mới động thủ với mấy bạn học trong lớp.

Chỉ là đáng tiếc, lúc đó anh không chú ý tới, trong lớp lại có camera giám sát, ở điểm bí mật, dẫn đến anh không nhận thấy được.

“Sau đó đã bị mọi người đều đã biết, cũng bị cha mẹ ở nước ngoài biết.”

“Họ cảm thấy tôi tính xấu không đổi, cảm thấy tôi đã không còn cứu được.”

Phó Thanh Chương nói về quá khứ của anh, đặc biệt là quá khứ ghi nhớ sâu sắc nhất, biểu cảm anh là có ý cười, nhưng cùng lúc đó, Diêu Diệp không tin mình nhìn không ra, Phó Thanh Chương thực ra cũng muốn được người khác thấu hiểu, không muốn bị người ta đối xử như quái vật.

“Sau này tôi về nước, chủ động rời xa tất cả quá khứ, gặp được người khác cũng khống chế được, sẽ không để tin tức tố của mình lại đi ảnh hưởng người khác.”

“Anh không có ảnh hưởng đến tôi.”

Diêu Diệp nắm lấy tay Phó Thanh Chương, hắn nhìn hắn. Người này, trong mắt người ngoài chỉ cảm thấy anh cường đại hung hãn dị thường, nhưng không ai biết, trái tim anh, một trái tim lạnh băng đến mấy, cũng có một mặt cực kỳ mềm mại của anh.

Mà hiện tại, Phó Thanh Chương chủ động đem nhược điểm của anh, sự mềm mại của anh bại lộ ở trước mặt mình.

Khác với lần trước, Phó Thanh Chương tự đ.â.m mình để uy h.i.ế.p Diêu Diệp, Diêu Diệp rõ ràng, hắn hoàn toàn không có tính toán, anh chính là đơn giản nhất và trắng trợn nhất đem tất cả của mình bại lộ ra.

Anh đem nhược điểm lớn nhất của mình giao cho tay Diêu Diệp, giống như một loại hứa hẹn và chứng minh.

Nếu tương lai anh phàm là có bất kỳ tổn thương hoặc có lỗi nào với Diêu Diệp, như vậy Diêu Diệp đều có thể lấy nhược điểm của anh, sai lầm của anh để trừng phạt.

Người như vậy, tình yêu của anh rốt cuộc có bao nhiêu vặn vẹo, có bao nhiêu dữ dằn.

“Mấy ngày nay ở chung với anh, tôi dần dần ý thức được một chuyện.”

Không đi bình phẩm quá khứ của Phó Thanh Chương, Diêu Diệp cảm thấy mình không có tư cách.

Cậu không cách nào tham dự vào quá khứ tái nhợt của Phó Thanh Chương, cũng như Phó Thanh Chương không tham dự được vào quá khứ của cậu.

Nhưng là hiện tại, sinh mệnh của họ, hòa lẫn vào nhau. Họ chính là một chỉnh thể.

Rời xa ai, đối với bên còn lại, Diêu Diệp biết, đều đã không thể trở lại bình thường mà sống tiếp được.

“Tôi trước kia tuy rằng thường xuyên chơi cùng người khác, chơi thế nào cũng được, nhưng trên thực tế, sâu trong đáy lòng tôi, lại đang cự tuyệt người khác, cự tuyệt đi trả giá tình yêu, cũng cự tuyệt được đến tình yêu.”

“Nhưng càng là như vậy, tôi càng thêm phát hiện, thực ra bản chất tôi, tôi vẫn luôn khát vọng một phần tình yêu điên cuồng dữ dội.”

 

back top