Đợi cậu đi xa, Ôn Nhiên Nhiên mới buông tay đang khoác tôi ra, không giấu nổi vẻ kích động trong lời nói: "Thẩm Dực, cực phẩm thế này mà anh cũng nỡ chia tay hả?"
Tôi hơi lo lắng nhìn ra xa, sợ Lâm Sùng Chi đột ngột quay lại. "Đừng nói ở đây, về đã."
Ôn Nhiên Nhiên đi vào trong nhà vẫn không khép miệng được: "Tôi còn đang bảo loại Enigma nào mà có thể khiến Alpha đều tình nguyện bị..."
Tôi liếc cậu ấy một cái. Ôn Nhiên Nhiên rất thức thời chuyển lời: "Nhưng bắt nạt anh Thẩm của tôi là không đúng, đẹp trai đến mấy cũng không được. Nếu anh thích kiểu này, cậu ta còn có một người anh trai nữa đấy."
Tôi nhớ tới người đàn ông đến tìm tôi hôm đó. So với Lâm Sùng Chi quả thực là chỉ có hơn chứ không kém.
"Bỏ đi, tôi nói bừa thôi." Ôn Nhiên Nhiên xua tay. "Anh biết mà, tôi vẫn chưa thoát ra khỏi cái bóng thất tình."
Tôi cười. "Chẳng phải người đó bị em đá sao?"
"Nói gì vậy chứ." Ôn Nhiên Nhiên không vui. "Chẳng lẽ tên E nhà anh không phải bị anh đá sao? Trông anh cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào đâu." Ôn Nhiên Nhiên đầy ẩn ý, ánh mắt chỉ chỉ vào vết thương trên môi tôi. "Em có thuốc ở đó, lát nữa lấy cho anh."
"Ừ," tôi lại cười, lần này là vì cảm động, "cảm ơn em."
Tôi về phòng, lấy điện thoại ra. Tài khoản phụ của Lâm Sùng Chi đã gửi tin nhắn đến.
【Hôm nay phần tôi khảo sát anh đều làm rất tốt, tôi biết là do anh làm.】
【Tôi cảm thấy anh ở chỗ Hà Dĩ Ninh không thể phát huy hết khả năng, có cân nhắc đến công ty chúng tôi không?】
Lúc đó tôi không thấy tin nhắn. Thế là vài phút sau Lâm Sùng Chi lại bổ sung thêm mấy tin.
【Không phải do tôi quyết định, là phía chúng tôi thống nhất quyết định.】
【Công ty chúng tôi cần anh.】
【Hy vọng anh đừng xen lẫn tình cảm cá nhân, hãy cân nhắc thật kỹ.】
Lại qua hai phút.
【Anh yên tâm, anh chỉ cần làm việc ở bộ phận của anh, sẽ không thường xuyên gặp tôi đâu.】
【Sau một thời gian tôi có thể sẽ về trụ sở chính, đừng vì tình cảm cá nhân mà làm lỡ tương lai.】
Lại qua năm phút nữa.
【Tôi cho rằng một người cấp trên thích cấp dưới ở bên cạnh rốt cuộc cũng không tốt cho phát triển cá nhân, anh thấy sao?】
Tôi bật cười. Cậu vẫn tưởng Hà Dĩ Ninh thích tôi. Nói câu này thậm chí còn không thèm nghĩ xem bản thân cậu có tính là cấp trên thích cấp dưới hay không. Nhưng Lâm Sùng Chi thực sự cũng khác với Hà Dĩ Ninh. Ít nhất cậu sẽ không để bất kỳ cảm xúc cá nhân nào ảnh hưởng đến công việc.
Tôi không biết có nên đồng ý không, đang chuẩn bị soạn lời trả lời cậu. Phía bên kia lại vừa khéo hiện tin nhắn mới.
【Công ty chúng tôi cần anh.】
【......】
【Tôi cũng cần anh.】
【Lẽ ra tôi định nói thế, nhưng giờ xem ra không hợp nữa rồi.】
Gần như ngay lập tức, ba tin nhắn sau đã bị thu hồi. Tôi chỉ đành giả vờ không thấy, năm phút sau mới trả lời cậu: "Tôi sẽ cân nhắc kỹ, cảm ơn cậu."
Phía bên kia gần như ngay tức khắc hiện trạng thái "đang nhập". Chỉ là nhập một hồi lâu, cũng chỉ trả lời đơn giản một chữ "Ừ". Rồi sau đó cũng không còn tin nhắn nào nữa.
Tài khoản này của Lâm Sùng Chi sạch sẽ vô cùng, cứ như thể mới toanh vậy. Tôi thậm chí nghi ngờ cậu vừa mới đăng ký sau khi gặp tôi chiều nay. Ảnh đại diện trông hơi quen, tôi nhấn vào xem. Là một chiếc bật lửa. Ngọn lửa đang cháy, phụt ra tia lửa màu xanh cam.
