Tịnh Tâm Nhai.
Ta ngồi trên vách núi hóng gió lạnh, cố gắng cứu vãn tâm trạng đang sụp đổ của mình.
Sau một khắc.
Ta sụp đổ “oao oao oao” lên.
Không cứu vãn được huhuhu.
Cứ tưởng là ông trời cuối cùng cũng cho ta ăn cơm rồi.
Ai ngờ lại là Hoàng Lỗi nấu cơ chứ?
Bị người mà mình cho là nương tử thao cho khóc cha gọi mẹ.
Ai mà điều chỉnh lại được tâm lý đây!?
Hệ thống:
【 Ngay từ lần đầu tiên nghe thấy tên của đối phương, ngươi không nhận ra điều gì không đúng sao? 】
Ta giả ngu từ chối trả lời câu hỏi này:
【 Ta không in-sờn được chữ thì sao! ヘ(;´Д`ヘ) 】
Nó trầm mặc một lúc rồi an ủi:
【 Nghĩ thoáng ra, tuy ngươi không hái được đóa hoa trên đỉnh núi cao, nhưng ít nhất m.ô.n.g của ngươi cũng nở hoa rồi mà. 】
Ta lại càng thêm buồn bực.
Hét lớn trong sự sụp đổ:
【 Có thể nói lời dễ nghe một chút được không! 】
Giây tiếp theo.
Màn hình trong suốt phóng đại gấp nhiều lần xuất hiện trước mắt.
Các gói emoji hoa lá cành bao bọc lấy lời nói đ.â.m trúng tim đen vừa rồi, lại đến làm tổn thương ta thêm lần nữa.
Ta:
【 ... 】
Không chịu nổi nữa.
Không ở lại được nữa.
Ta đứng dậy quay người bước đi.
Hệ thống thắc mắc:
【 Ngươi đi đâu? 】
Ta phẫn nộ nói:
【 Không ở lại nữa! 】
【 Kẻ l.i.ế.m chó cũng có tôn nghiêm! 】
【 Ta muốn trở về Ma giới! Ta muốn hắc hóa! 】
【 Ta phải khiến Sư Tôn làm tổn thương ta “theo đuổi thê tử”... ừm không phải, là “theo đuổi phu quân đến hỏa táng tràng”! 】
Hệ thống:
【 ... 】
