Đang sờ soạng, Sư Tôn đột nhiên rên một tiếng.
Hắn đẩy ta ra, không thoải mái cuộn tròn người lại.
“A Lăng, ngươi... ra ngoài trước, Sư Tôn... có việc cần... giải quyết.”
Chó của ta rung lên một hồi.
Cuối cùng... cuối cùng cũng đến rồi ư?
Trời cao cuối cùng cũng cho ta ăn thịt rồi sao?
Ta sớm đã biết, Sư Tôn trong lúc ra tay vì ta, dạy dỗ Tông chủ Hợp Hoan Tông dám trêu ghẹo ta đã bị ám toán, bị trúng tình độc.
Loại độc này chỉ có thể giải bằng cách cùng người khác cùng nhau hưởng lạc.
Nhưng Sư Tôn của ta quá đỗi thẹn thùng, chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với ta, chỉ một mực bế quan.
Thế thì có tác dụng gì chứ?
Ta ôm chầm lấy hắn, tay vội vàng thăm dò xuống dưới.
“Sư Tôn không cần khó xử! Đệ tử biết Sư Tôn trúng độc rồi, hãy để đồ nhi hiến thân giúp người giải độc đi!”
Sư Tôn nhịn đau cắn chặt răng, trán nổi gân xanh, nhưng vẫn còn bận tâm điều gì đó, không cho phép cự tuyệt mà đẩy ta ra.
“Ngoan A Lăng, ngươi vẫn chưa hiểu, trở về trước đi.”
Sao lại cố chấp như vậy!
Nhưng không sao.
Ta bao dung nghĩ:
Tiểu thụ khó chịu cần một tiểu công không thể bị đuổi đi.
Ta “oao” một tiếng bật khóc, c.h.ế.t chặt ôm cánh tay hắn không buông.
“Ta hiểu mà! Ta thích Sư Tôn! Sư Tôn cũng thích ta!”
“Không phải vậy sao?”
“Ta đều hiểu cả, Sư Tôn!”
Hắn sững sờ nhìn ta, lực đẩy trên tay hơi lỏng ra, lẩm bẩm:
“Thật sao, A Lăng?”
Ta lập tức nhanh tay lẹ mắt tuột quần của hắn xuống.
“Thiên chân vạn xác!”
Tiên Tôn trầm ngâm thở dài một tiếng, cũng không né tránh cái ôm và nụ hôn của ta nữa.
Ước nguyện bao năm cuối cùng cũng thành sự thật, ta kích động đến rơi nước mắt.
Cắn loạn trên làn da trắng ngần của Sư Tôn như một chú chó nhỏ.
Hắn vẫn dịu dàng nhìn ta.
Giống như dạy ta luyện kiếm, từ từ dẫn dắt.
Một tay lật ta lại…
Khoan đã...
Lật ta lại ư? Đây là ý gì?
Ta hơi hoảng loạn, hét lớn: “Khoan đã Sư Tôn! Điều này không đúng!”
“Chỗ nào cũng đúng hết.”
Tiên Tôn than nhẹ một tiếng: “Ta nên làm vậy từ sớm rồi.”
Hình như có thứ gì đó đã trật khỏi quỹ đạo.
Ta hoảng hốt chỉ muốn chạy trốn, nhưng bị một bàn tay lớn giữ chặt lấy eo.
Sư Tôn lấy nụ hôn phong kín môi ta, không cho phép cự tuyệt mà chặn miệng ta lại.
“Bây giờ hối hận không? Tiểu Lăng nhi?”
“Nhưng đã muộn rồi.”
