XUYÊN VÀO TRUYỆN TẤN GIANG LÀM ĐỆ TỬ, SƯ TÔN THANH LÃNH NUÔNG CHIỀU TA HẾT MỰC

Chương 4

Sư Tôn nhìn quanh một vòng, mũi dùi chỉ thẳng vào chưởng môn, cau mày mở miệng:

“Ta chẳng qua bế quan một thời gian ngắn, ngươi là Sư Thúc lại dung túng người khác bắt nạt sư điệt của mình?”

Sư Thúc liếc nhìn con heo vừa được cạy ra từ tường, lại nhìn ta đang được che chở kỹ càng phía sau.

Khóe miệng co giật không nói nên lời.

Rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây?

Hắn ho một tiếng:

“Thanh Y à, đây là tranh chấp giữa lớp tiểu bối, chúng ta không tiện nhúng tay vào, ngươi đừng can dự nữa.”

Hắn ngước mắt ra hiệu cho Đại sư huynh Huyền Dực mau chóng kéo về đề tài chính.

Đại sư huynh hắng giọng một tiếng, uy nghiêm mở lời:

“Bạch Cẩm sư đệ, môn quy nghiêm ngặt, không được ăn nói hồ đồ. Ngươi có bằng chứng không?”

“Woa có!”

Bạch Cẩm ôm khuôn mặt sưng thêm một vòng lên tiếng:

“Chư vị xin nghĩ! Đã biết, Lăng Phong sư đệ và woa đồng cấp Trúc Cơ đỉnh phong, vậy thì, tại sao hắn ta có thể áp chế đồng cấp là woa đến mức không có sức đánh trả?”

“Chỉ có cấm thuật tà công mới có thể vượt cấp g.i.ế.c người, từ đó có thể suy ra, Lăng Phong sư đệ chắc chắn đã lén lút tu luyện công pháp tà ma, nên tu vi mới đại tăng!”

Khinh!

Ta giận tím mặt.

Dám vu oan ta trước mặt Sư Tôn ư?

Cái gì mà “Đã biết vậy thì có thể suy ra”, ngươi tưởng đây là làm toán học chắc?

Biết vài từ suy luận thì tỏ ra mình có lý à?

Ta cúi người hành lễ: “Sư Thúc, đệ tử chưa từng lén tu luyện ma công, chỉ là tự mình áp chế tu vi.”

Lời này vừa thốt ra, ngay cả Sư Tôn cũng không hiểu mà nhìn sang.

Hắn nhẹ giọng hỏi ta, ngữ khí mềm mỏng mà người ngoài chưa từng cảm nhận được:

“A Lăng, vì sao ngươi phải áp chế tu vi?”

Mỹ nhân lo lắng nhíu mày:

“Có phải là trong lúc tu luyện đã xảy ra sai sót ở đâu không?”

“Sao không nói với Sư Tôn?”

Ta bị sự dịu dàng ân cần của nương tử tương lai làm cảm động đến mức rối tinh rối mù, nhưng cái lý do này thì...

Ta ấp úng, thật sự ngại ngùng không dám nói ra.

Bạch Cẩm chộp lấy cơ hội, hết sức châm ngòi:

“Hắn ta không dám nói! Hắn ta trong lòng có quỷ!”

Ta chịu thua rồi.

Không nên giẫm phải cục cứt chó này, vừa dính vừa hôi lại không chùi sạch được.

Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.

Ta cắn răng, dậm chân, cũng không màng đến việc mất mặt nữa.

Nhắm mắt lại, lớn tiếng nói:

“Ta mãi không chịu đột phá Kim Đan, là bởi vì…”

Mọi người nghiêng đầu nhìn sang:

“... Là bởi vì ta còn phải lớn thêm!”

Các đệ tử vây xem ngoài điện: “...”

Sư Thúc đang thưởng trà: “...”

Đại sư huynh đang suy tư: “... Hừ.”

Đáng ghét, cười cái quái gì!

Hắn ta ăn Sư Tôn của mình thì ăn sướng rồi, lấy mặt mũi nào ở đây mà chế nhạo ta?

Đụng phải ánh mắt chứa đầy ý cười của Sư Tôn, ta vẫn đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Đúng vậy, ai cũng biết.

Tu sĩ đột phá Kim Đan thì dung mạo sẽ cố định.

Mà ta, với tư cách là một Mãnh 1.

Lại còn thấp hơn tiểu 0 của mình 10 centimet!

Thật là vô lý!

Sỉ nhục lớn!

Khổ không nói nên lời!

Làm sao có thể được chứ!?

Cho nên ta ngày ngày tìm Dược Lão trưởng lão xin Tăng Cốt Hoàn, quyết tâm chưa cao lên thì tuyệt đối không đột phá.

Chỉ là chuyện này mà phơi bày ra trên mặt bàn, sau này mặt mũi của ta trong giới công phải làm sao?!

Vạn nhất lúc làm việc với Sư Tôn, hắn vì chuyện này mà khinh thường ta thì sao?

Tên Bạch Cẩm đáng chết!

Ta nên đánh hắn thành bánh thịt mới phải!

 

 

back top