XUYÊN VÀO TRUYỆN TẤN GIANG LÀM ĐỆ TỬ, SƯ TÔN THANH LÃNH NUÔNG CHIỀU TA HẾT MỰC

Chương 11

“Thiếu gia?... Thiếu gia? Tỉnh lại đi!”

Ta nhíu mày mở mắt, trước mắt một thiếu niên ăn mặc như tiểu tư đang gọi ta.

“Đây là đâu? Ta là ai?”

Thiếu niên thắc mắc.

“Gia làm sao vậy?

Đây là Lăng phủ. Ngài là Đại thiếu gia nhà họ Lăng, chủ nhân duy nhất của ngàn vạn gia tài Lăng phủ.”

“Hôm nay là ngày thiếp thất thứ mười chín của Lão gia vào cửa, Thiếu gia ngài không phải nói muốn đi xem náo nhiệt sao? Còn đi nữa không?”

Ta ngơ ngác đỡ đầu suy nghĩ một lát.

Ký ức dần dần trở về.

Đúng rồi, là như vậy.

Vừa rồi ta hồ đồ làm sao.

Suýt chút nữa làm lỡ chính sự.

Ta hừ lạnh một tiếng đứng dậy, khí thế hùng hổ bước ra ngoài.

“Lão già này chỉ biết gây chuyện cho ta. Hậu viện đã có bao nhiêu người rồi mà vẫn chưa chịu yên!”

“Nghe nói người mới vào cửa lần này còn là một nam nhân, còn là người chủ động gả vào, tưởng rằng vứt bỏ thể diện là có thể một bước lên trời sao? Để Bổn thiếu gia xem làm sao thu thập hắn!”

Tiểu tư Phúc Bảo ở bên cạnh phụ họa:

“Thiếu gia nói đúng đó? Loại mèo chó nào cũng dám đến tranh gia sản với Thiếu gia, nhất định phải dạy dỗ hắn một trận!”

Ta càng thêm đắc ý, sai tiểu tư canh cửa động phòng đi, dặn dò Phúc Bảo một hồi, sau đó nhấc chân đạp cửa bước vào.

Trong phòng, một bóng người áo đỏ đội khăn voan, ngồi tĩnh lặng trên giường.

Ta thầm cười lạnh, bước tới giật khăn voan xuống.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười trêu tức.

Ta muốn xem thử, thứ không nam không nữ tiện nhân nào.

Cũng dám đến làm tiểu nương của tiểu gia?!

Một khuôn mặt tiên tư ngọc sắc xuất hiện trước mắt.

Trên mặt là đôi mắt thê lương chứa tình, khóe mắt có một nốt chí son tương tư đỏ thẫm.

Khiến ta đầu óc choáng váng, một luồng nóng bức xộc thẳng lên trán.

Nam... nam nhân cũng có thể lớn lên đẹp như vậy sao?

Thấy ta há hốc mồm ngây người, mỹ nhân đối diện nhẹ nhàng nhíu mày.

“Lão gia... không, ngài là Đại thiếu gia phải không?”

“Vì sao phải xông vào tân phòng của phụ thân ngài, còn vén khăn voan của ta?”

Ta hoàn hồn, lại khôi phục nụ cười phóng túng không đứng đắn.

Nhướng mày tiến lại gần hắn:

“Đương nhiên là đến xem tiểu nương mới của ta rồi!”

Ta ghé sát tai, lười biếng phà một hơi.

“Tiểu nương kiều diễm quá, ta lòng rất vui a!”

Mỹ nhân mở to mắt, khuôn mặt như ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc.

Hắn đẩy ta ra:

“Ngươi... là ý gì?”

“Không rõ ràng sao?”

Ta cười hì hì ôm lấy eo hắn.

“Mỹ nhân ơi, cha ta già rồi.”

“Làm tiểu nương của cha ta có ý nghĩa gì, đến làm tiểu nương tử của ta đi?”

“Ngươi xem, ngày lành giờ tốt này, cha ta ngay cả hỷ yến cũng làm sẵn cho chúng ta rồi.”

Hạc Thanh Y trợn tròn mắt, tức đến mức hô hấp cũng có chút run rẩy.

“Ngươi... vô sỉ! Hạ lưu!”

“Ta là thiếp thất của phụ thân ngươi, lễ nghĩa liêm sỉ của ngươi đâu?”

Ta cười hôn trộm lên mặt hắn một cái.

Lý lẽ không thẳng nhưng khí thế rất hùng:

“Ta giữ lễ thế nào chứ! Chẳng phải là đến hầu hạ tiểu nương sao?”

Đầu ta cọ qua cọ lại trong lòng hắn.

Cảm giác mềm mại đi kèm với hương thơm nồng nàn cùng ập tới.

“Tiểu nương, tiểu nương, người thơm quá...”

“Tiểu nương tốt bụng, cho hài nhi hiếu thảo của người b.ú một ngụm được không?”

Tiểu nương bị chọc đến đỏ bừng mặt, không hiểu tại sao một thiếu niên tuấn tú như ta lại có thể nói ra những lời thô tục phóng đãng như vậy.

Đang định đẩy ta ra, cửa phòng bị một người đẩy mạnh vào.

Phúc Bảo ôm một đống đồ, hớn hở:

“Thiếu gia! Nước ớt và gậy đánh chó mà ngài muốn!”

Đụng phải cảnh hai người y phục không chỉnh tề, lôi kéo nhau, thiếu niên ngây người tại chỗ.

Ta nhíu mày.

“Đi ra ngoài! Rồi lấy một thùng nước vào đây.”

Thiếu niên lẩm bẩm quay người.

Ta đối diện với cái nhíu mày của tiểu nương, có chút chột dạ ho một tiếng.

Cười xòa: “Ờ... dùng để g.i.ế.c gà đó... hahaha.”

Hắn hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi:

“Ngươi thật sự thích ta?”

Ta suy nghĩ một chút, vẫn là thu lại nụ cười khinh bạc, chính sắc gật đầu.

Người này ánh mắt đầu tiên đã chạm vào tim ta rồi.

Cái cảm giác tê dại, râm ran trong lồng n.g.ự.c này.

Tính là nhất kiến chung tình đi?

Tiểu nương cắn môi, do dự hồi lâu rồi mở miệng:

“Vậy ngươi nằm xuống.”

Trong lòng ta vui mừng khôn xiết, lập tức ngoan ngoãn nằm trên giường.

Người thương này lại hiểu thời thế đến vậy, định chủ động để ta xào một phen sao?

Lần đầu tiên.

Ta nhất định phải đại chiến hùng phong một hồi!

Trước hết dựa vào sự dũng mãnh của tiểu đệ để chinh phục mỹ nhân, sau này sẽ từ từ công tâm.

Ta sung sướng nghĩ.

Dưới sự điều khiển của đôi tay ngọc, toàn thân ta tê dại, thoải mái đến mức bay bổng như tiên.

Đến khi có cái gì đó nóng bỏng, cứng rắn chạm vào, ta mới nhận ra điều không đúng.

Vùng vẫy đứng dậy, giương s.ú.n.g muốn công.

Lại bị một bàn tay dễ dàng đè lại.

Ta trợn tròn mắt.

Cái này cái này... mỹ nhân trông yếu ớt mong manh này lấy đâu ra sức mạnh lớn đến vậy!?

Tiểu nương cười khẽ.

Giống như một con thú dữ được ngụy trang nhẹ nhàng lộ ra nanh vuốt.

Cúi đầu xuống, nói nhỏ nhẹ nhàng, hơi thở như lan:

“Đại thiếu gia, để nô gia hầu hạ ngài thật tốt nhé...”

“Khoan đã... ưm!...”

Trong phòng nến đỏ lay động, tiếng khóc thút thít nước mắt không ngừng rơi.

Ngoài cửa ánh trăng treo cao, lặng lẽ nhìn sao nhập ngân hà.

Một trận cuồng phong lướt qua hải đường, thổi rụng tàn hoa đầy đất.

 

 

back top