Sau khi ăn no, ta và vị công tử ngầm hiểu không nói gì thêm, mỗi người tựa vào vách hang động nghỉ ngơi.
Không ngờ vào nửa đêm, vị công tử bỗng nhiên nói mê.
Ta mượn ánh lửa tiến lại gần kiểm tra, phát hiện thân nhiệt hắn lại thấp bất thường.
Chắc là vết thương của hắn đã bị nhiễm trùng rồi.
Ta lại dùng những tài nguyên hiện có để xử lý vết thương cho hắn một lần nữa.
Chỉ cần qua được đêm nay, hắn hẳn sẽ dần hồi phục.
Giờ trong hang không còn nhiều củi, để đề phòng hắn bị thân nhiệt hạ thấp mà c.h.ế.t cóng ở đây, ta tuy thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn đưa tay ôm hắn vào lòng.
Nhưng hắn vẫn vô thức lẩm bẩm thành tiếng:
“Lạnh...”
Ta cắn răng, đành cởi áo ngoài của mình ra, ôm chặt hắn, rồi dùng áo khoác ngoài trùm lên cả hai chúng ta.
Sau một hồi thao tác, vị công tử cuối cùng cũng không nói gì nữa, yên tĩnh áp sát vào n.g.ự.c ta, rồi ngủ thiếp đi.
Nhìn hắn gần đến thế, hắn còn đẹp hơn so với lúc ta nhìn thấy hắn ban ngày.
Ta khẽ l.i.ế.m môi, chợt nhớ đến câu nói của Liễu Ngạn Thư: “Thời buổi này người yêu thích nam phong không ít.”
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, một nam tử đẹp đến thế, dù là nam nhân, e rằng cũng sẽ không nhịn được mà muốn chiếm làm của riêng nhỉ.
Không đúng... Ta đang nghĩ cái quái gì vậy!
Nhận thấy ta đang ngày càng tiến sát đến đôi môi mỏng của vị công tử, ta giật mình, căng thẳng cả người, vội vàng nhắm mắt lại không nhìn nữa.
Khoan nói đến chuyện cong hay không cong, ta giờ đây đã bị Cẩu Hoàng Đế phong làm phi tử, nếu có quan hệ với người khác, e rằng sẽ liên lụy đến đối phương.
Tuy nhiên, hình như ta lại lo lắng quá nhiều rồi.
Dù sao việc có thể an toàn thoát khỏi đây hay không vẫn còn là một vấn đề mà...
Ta suy nghĩ vẩn vơ, cứ thế lơ mơ ngủ thiếp đi.
