XUYÊN THÀNH THÊ TỬ PHÁO HÔI TRONG TIỂU THUYẾT NIÊN ĐẠI

Chap 39

39. Gặp Mặt

Xe lửa chậm rãi dừng lại ở nhà ga nhỏ thuộc huyện thành. Tần Chương Khâu một tay xách hành lý nặng trĩu, một tay ghì chặt bảo vệ Ngọc Viên đi xuống những bậc đá lởm chởm của nhà ga. Sân ga người đông như kiến, rất chật chội.

Hai vợ chồng phong trần mệt mỏi ngồi trên xe bò đến cửa thôn quê nhà. Một lão hán đang ngồi xổm bên đường hút thuốc lào đột nhiên đứng lên, nheo mắt đánh giá một lúc, rồi đột nhiên vỗ đùi, gân cổ lên kêu về phía xa: "Lão gia Tần! Mau xem có phải Chương Khâu nhà ông về rồi không!"

Tiếng kêu này giống như hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, tức khắc khuấy lên từng tầng sóng gợn. Mấy người phu xe đẩy đang chờ việc đều chú mục nhìn về phía này. Có người nhận ra bộ quân phục thẳng thớm của Tần Chương Khâu, sôi nổi xúm lại bàn tán:

"Đúng là Chương Khâu thật! Tiền đồ quá!"

"Còn dắt theo vợ nữa! Lão Tần gia cuối cùng cũng ngóng được rồi!"

Một bà thím đang vác rổ rau còn nhiệt tình hơn, kêu về phía bờ ruộng: "Lão Tần! Đừng cuốc đất nữa! Con trai ông dẫn vợ mới về rồi!"

Lão Hán Tần đang nhổ cỏ trên ruộng lúa mạch nghe được tiếng la, sững sờ một lát, ngay sau đó quẳng chiếc cuốc xuống liền chạy về nhà. Đôi tay đầy vết chai vì kích động mà run nhẹ, ngay cả khối bùn dính trên gót giày cũng không rảnh mà dậm rớt.

Cùng lúc đó, mẹ Tần đang ghé nhà hàng xóm nghe được động tĩnh bên ngoài, vội buông công việc may vá trong tay thò đầu ra. Khi bà nghe rõ nội dung mọi người ầm ĩ, hốc mắt lập tức đỏ hoe, ngay cả tạp dề cũng quên cởi, vội vã chạy về nhà. Dọc đường đi còn không ngừng dùng mu bàn tay lau khóe mắt.

Ngọc Viên có chút khẩn trương nắm chặt vạt áo Tần Chương Khâu. Đây là lần đầu tiên nàng gặp cha mẹ chồng với thân phận vợ, mặc dù Tần Chương Khâu thường nói cha mẹ đều là người giản dị lương thiện, nhưng trong lòng nàng vẫn không khỏi thấp thỏm.

Tần Chương Khâu nhận ra sự bất an của nàng, nhẹ nhàng nắm tay nàng, thấp giọng nói: "Đừng sợ, cha mẹ nhất định sẽ thích em."

Kỳ thật, đây đã là lần thứ hai cha mẹ Tần Chương Khâu gặp Ngọc Viên. Lần đầu tiên là trước khi Ngọc Viên tùy quân. Khi đó Ngọc Viên bị thương ở đầu, cả người lại nhỏ bé gầy gò. Hơn nữa Ngọc Viên nửa năm qua thay đổi rất lớn: thân thể vốn gầy yếu giờ đã tròn trịa hơn chút, sắc mặt cũng hồng hào, cả người từ trong ra ngoài toát ra sức sống, khác biệt hoàn toàn với cô gái nhỏ gầy trước kia.

Khi Lão Hán Tần và mẹ Tần thở hồng hộc chạy tới cửa thôn, nhìn thấy đúng là một cảnh tượng như vậy: Cậu con trai luôn luôn nghiêm túc trầm ổn của họ, đang ôn nhu cúi người nói gì đó bên tai một cô vợ tuấn tú. Cô gái kia cong môi cười, khóe mắt đuôi mày đều là sự hạnh phúc không che giấu được. Ánh mặt trời chiếu vào hai người, phảng phất mạ một lớp viền vàng, xứng đôi đến mức khiến người ta không rời mắt được.

Mẹ Tần đột nhiên dừng bước chân, dụi dụi đôi mắt, không xác định mà kéo ống tay áo bạn đời: "Ông nó ơi, đó là Chương Khâu sao? Cô gái bên cạnh là..."

Lão Hán Tần cũng ngây người, nheo mắt cẩn thận đánh giá một lúc lâu, đột nhiên nhe răng cười: "Không sai được! Chính là Chương Khâu nhà tôi! Thằng nhóc ngốc này, thật là hảo phúc khí (may mắn) quá đi!"

Hai vợ chồng già nhìn nhau cười, trong mắt đều lấp lánh nước mắt. Họ bước nhanh đi về phía trước, mẹ Tần càng kích động đến giọng nói đều có chút run: "Chương Khâu! Thật là con à! Về sao không báo tin trước một tiếng!"

Tần Chương Khâu nghe tiếng xoay người, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp: "Cha, mẹ, chúng con đã về." Anh nhẹ nhàng ôm lấy Ngọc Viên, "Đây là Ngọc Viên."

Ngọc Viên vội vàng tiến lên một bước, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Cha, mẹ."

Mẹ Tần một tay giữ chặt tay Ngọc Viên, nhìn từ trên xuống dưới, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Đứa con tốt, đứa con tốt... Chương Khâu trong thư luôn khen con, nói con vừa hiền huệ lại hiểu chuyện... Chuyến này mệt chết rồi phải không? Nhìn đôi tay nhỏ bé này xem..."

Lão Hán Tần tuy rằng không nói chuyện, nhưng đôi mắt đã trải qua phong sương kia cũng đã ướt đi. Ông dùng sức vỗ vỗ vai con trai, giọng nói có chút khàn khàn: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi..."

Một nhà bốn người tay nắm tay đi về nhà. Dọc đường đi không ngừng có hương thân chào hỏi:

"Lão Tần, con trai con dâu về ăn Tết à?"

"Chương Khâu thật sự có tiền đồ! Vợ thật xinh xắn!"

"Bao giờ bế cháu đây?"

Lão Hán Tần cười đáp lại từng người, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra, trông phá lệ tinh thần. Mẹ Tần thì luôn kéo tay Ngọc Viên không buông, hỏi han ân cần, sợ lạnh sợ đói.

Đi đến cửa nhà, Ngọc Viên kinh ngạc phát hiện trên cửa viện mới dán câu đối đỏ, trong sân cũng được quét tước sạch sẽ, ngay cả cây cối cũng cố ý cắt tỉa cành. Hiển nhiên, cha mẹ chồng đã sớm ngóng trông họ trở về.

Trên bàn vuông ở nhà chính bày đầy đặc sản quê nhà: Lạc rang, bánh quả hồng... Đều là những thứ Tần Chương Khâu thích ăn khi còn nhỏ. Mẹ Tần ngượng ngùng cười cười: "Cũng không biết Ngọc Viên thích ăn gì, nên cứ mỗi thứ chuẩn bị một chút..."

Ngọc Viên trong lòng ấm áp, khẽ nói: "Mẹ chuẩn bị, con đều thích."

Bữa cơm chiều, mẹ Tần tự mình xuống bếp làm một bàn món mặn đặc trưng, còn có mấy món xào địa phương đặc sắc. Ngọc Viên ăn thấy đặc biệt ngon miệng, liên tục khen: "Cơm mẹ làm thật ngon."

Mẹ Tần cười đến không khép miệng được, không ngừng gắp thức ăn cho con trai con dâu: "Ăn nhiều một chút, nhìn hai đứa gầy đi."

Ăn xong, cả nhà ở nhà chính sưởi ấm trò chuyện. Tần Chương Khâu kể về chuyện vui trong đơn vị, Ngọc Viên thì nói về cuộc sống trong khu nhà người nhà. Hai ông bà Tần nghe rất thích thú, thường xuyên hỏi thêm vài câu.

Nghe đến chuyện Ngọc Viên trồng rau trong sân, ánh mắt mẹ Tần sáng lên: "Đầu xuân sang năm, bảo cha con gửi cho hai đứa chút hạt giống rau đi, hạt giống rau nhà mình tốt lắm!"

Mẹ Tần tự mình trải phòng ngủ. Chăn được phơi khô, toát ra mùi nắng ấm. Trên gối còn cẩn thận thêu một đôi uyên ương, đường may tinh xảo, sinh động như thật. Ngọc Viên vuốt ve đôi uyên ương kia, cảm động đến không biết nói gì. Tần Chương Khâu nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Trong phòng, nến đỏ lặng lẽ cháy, ngẫu nhiên phun ra một hai tiếng tách tách rất nhỏ. Ánh nến lay động nhẹ nhàng trên tường, bao phủ toàn bộ căn phòng trong một vầng sáng ấm áp mà mông lung.

Tần Chương Khâu chống tay xuống cánh tay, chăm chú nhìn Ngọc Viên dưới thân. Mái tóc dài màu đen của nàng phủ tán trên gối, tôn lên làn da càng thêm trắng nõn, phảng phất như ngọc ấm tốt nhất.

Ánh mắt anh tinh tế miêu tả qua mày mắt nàng, chiếc mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại trên đôi cánh môi khẽ mím. Anh cúi đầu, vô cùng ôn nhu hôn lên.

Môi anh chậm rãi hạ xuống, từng chút từng chút tôn thờ.

Ngọc Viên chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu xa lạ đang chuyển động trong cơ thể, nơi nó đi qua toàn bộ đều dựng lên từng trận run rẩy. Nàng theo bản năng muốn cuộn tròn lại, nhưng lại bị anh ôn nhu mà kiên định giam cầm trong lòng.

Bàn tay to của anh mang theo hơi ấm như lửa đốt, vuốt ve vòng eo run rẩy nhẹ nhàng của nàng, lướt qua sống lưng trơn bóng. Mỗi một tấc da thịt đều trở nên vô cùng mẫn cảm dưới sự chạm vào của anh. Một loại khát vọng khó có thể miêu tả lặng lẽ nảy sinh.

Dưới ánh nến, mồ hôi thấm ướt da thịt. Ngọc Viên cảm thấy phảng phất đang đặt mình trên mặt biển sóng gió mãnh liệt.

Đêm dần khuya, tình triều kích động dần dần bình ổn, chỉ còn lại tiếng thở dốc đan xen của hai người. Tần Chương Khâu ôm chặt Ngọc Viên đã mềm nhũn thành một vũng nước xuân vào lòng. Ngọc Viên mệt mỏi không chịu nổi, chỉ có thể vùi gương mặt nóng bỏng vào lồng ngực đẫm mồ hôi của anh.

Anh đặt lên mặt nàng một nụ hôn. Cơ thể Ngọc Viên theo nụ hôn này hơi run rẩy, anh cười khe khẽ. Lồng ngực truyền đến sự rung động nhè nhẹ, cánh tay ôm nàng càng chặt.

Nàng mệt có chút quá mức, sau khi kết thúc, rất nhanh chìm vào giấc mộng đẹp ngọt ngào. Tần Chương Khâu lại không hề buồn ngủ, anh nương theo ánh trăng nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say điềm tĩnh của người trong lòng, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có chiếm cứ.

back top