XUYÊN THÀNH THÊ TỬ PHÁO HÔI TRONG TIỂU THUYẾT NIÊN ĐẠI

Chap 35

35. Mời Khách

Đến khu nhà người nhà trong bộ đội đã lâu, Ngọc Viên xác thật đã nhận được rất nhiều sự quan tâm. Sự giúp đỡ từ những người ở quê nhà này khiến Ngọc Viên trước sau luôn lòng mang cảm kích. Tối hôm đó, nàng bàn bạc với Tần Chương Khâu: "Đến đây lâu như vậy, được mọi người chiếu cố nhiều như vậy, tôi muốn mời mọi người đến nhà ăn một bữa cơm, bày tỏ tấm lòng."

Tần Chương Khâu nghe vậy lập tức tán đồng, khóe môi giương lên ý cười: "Sớm nên mời. Em định ngày đi, tôi sẽ tới giúp, làm trợ thủ cho em."

Ngày mời khách rất nhanh đến. Sáng sớm, Ngọc Viên liền bận rộn lên. Vừa thu thập xong nguyên liệu nấu ăn, ngoài cửa viện liền truyền đến giọng Lý Hiểu Linh: "Chị dâu, chúng tôi tới rồi!" Chỉ thấy nàng cùng Triệu Vân một trước một sau đi vào, Triệu Vân trong tay còn cầm một bình rượu. "Đây là rượu nếp lão Triệu nhà tôi cố ý mang từ quê nhà tới, nói là phải cho Tần doanh trưởng nếm thử vị mới mẻ!"

Ngọc Viên vội vàng đón lấy: "Tới chơi là vui rồi, còn mang theo gì nữa."

Triệu Vân đặt vò rượu xuống bàn, sang sảng cười nói: "Nên làm! Lão Tần đâu? Mau gọi anh ấy ra đây, tôi phải cùng anh ấy uống hai ly cho đã!"

Trong phòng bếp dần dần náo nhiệt lên. Ngọc Viên thắt tạp dề, rành mạch xử lý nguyên liệu nấu ăn. Tần Chương Khâu cũng không rảnh rỗi, chủ động gánh vác việc rửa rau thái rau. Triệu Vân cũng xắn tay áo lên muốn giúp, bị Lý Hiểu Linh cười đẩy ra: "Thôi đi anh, lần trước thái rau mà anh cắt củ cải thành ngón tay cái to."

Chỉ chốc lát sau, trong viện liền bay ra từng trận mùi hương mời gọi. Dẫn tới mấy đứa trẻ nhà bên bám ở cửa viện mắt tròn xoe ngóng nhìn.

"Chị dâu, nhà chị làm gì ngon vậy? Thơm quá!" Hòn đá nhỏ nhà dì Trương nhịn không được hô lên.

Ngọc Viên cười vẫy tay gọi chúng vào, chia cho mỗi đứa trẻ một miếng bánh ngọt vừa mới hấp xong. Lúc này Tiểu Lý vừa lúc tới giao đồ, hít hít mũi do dự không dám tiến vào: "Cái mùi hương này... Sợ là bếp ăn của đơn vị cũng không sánh bằng!"

Ngọc Viên cong mắt đưa cho cậu một cái bánh bao nóng hổi: "Buổi tối tới nhà ăn cơm, các cậu đều tới nhé."

Lúc chạng vạng, khách được mời lần lượt đã đến. Lưu Quyên vừa bước vào viện đã cười vang nói: "Tay nghề Ngọc Viên này thật là không thể chê! Tôi ở nhà đã ngửi thấy mùi thơm, thèm đến chảy nước miếng!"

Chính ủy Chu cũng cười vỗ vỗ vai Tần Chương Khâu: "Tiểu Tần cuộc sống này sống thật không tồi chút nào!"

Triệu Vân lập tức tiếp lời, giọng nói vô cùng lớn: “Còn không phải sao! Hiện tại lão Tần chính là ‘hình mẫu hạnh phúc’ của nơi đóng quân chúng tôi, chúng tôi đều phải noi gương anh ấy...” Lời anh ta còn chưa nói xong, Lý Hiểu Linh đứng một bên liền lặng lẽ thò tay, nhéo một cái không nhẹ không nặng vào lưng eo anh ta.

Triệu Vân tức khắc "Sì" một tiếng hít một hơi khí lạnh, trên mặt lại vẫn phải cố gắng gượng cười, cái biểu cảm đó làm mọi người đều vui vẻ.

Lúc này, ở cửa viện cách đó không xa, Hùng An cùng Trần Tuyết đang một trước một sau đi tới, nhìn dáng vẻ là vừa tản bộ trở về. Trần Tuyết hít hít mũi, liếc nhìn về hướng nhà Tần Chương Khâu: "Chậc, lại mời khách kìa, cái mùi thơm này bay khắp cả viện rồi."

Hùng An hừ lạnh một tiếng: "Tần Chương Khâu chỉ thích làm cái trò này, mua chuộc lòng người."

Hai người vốn định đi thẳng về nhà, lại ở chỗ ngoặt trong viện gặp phải Ngọc Viên đang bước ra đổ nước.

"Hùng doanh trưởng, Trần Tuyết." Ngọc Viên nhìn thấy họ, khách khí mà chào hỏi.

Trần Tuyết nhìn từ trên xuống dưới nàng, khóe miệng kéo ra một nụ cười: "Nha, Ngọc Viên hôm nay ăn mặc thật đẹp mắt, mời khách à?"

Không đợi Ngọc Viên trả lời, trong phòng truyền đến giọng Tần Chương Khâu: "Ngọc Viên, ai ở bên ngoài?" Nói rồi cũng đi tới cửa.

Nhìn thấy vợ chồng Hùng An, Tần Chương Khâu tuy rằng bất ngờ, vẫn khách khí mà nhường: "Lão Hùng, Trần Tuyết, vừa lúc trong nhà làm vài món ăn, cùng nhau ăn chút chứ?"

Hùng An vốn định từ chối, nhưng nhìn bộ dáng khí phách hăng hái của Tần Chương Khâu, trong lòng nổi lên sự không chịu thua: "Vậy làm phiền." Nói rồi, thế mà thật sự kéo Trần Tuyết vào phòng.

Sự đột ngột đến thăm này làm trong phòng tĩnh lặng trong một khoảnh khắc. Triệu Vân phản ứng nhanh nhất, cười dịch ra chỗ trống: "Lão Hùng tới vừa lúc, mới vừa khai tiệc!"

Trần Tuyết vừa ngồi xuống liền tinh tế đánh giá đầy bàn thức ăn, ngữ khí chua ngoa: "Chị dâu cũng thật chịu chi, cả bàn thức ăn này, phải tốn không ít tiền đi?"

Ngọc Viên tính tình rất tốt mà cười đáp lại: "Đều là chút cơm nhà, rau củ là tự mình trồng trong vườn."

Hùng An lúc này lại không nói thêm gì, ngồi xuống, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Tần doanh trưởng thật là hảo phúc khí, vợ xinh đẹp tay nghề cũng tốt..." Nói rồi, nghĩ đến tình hình bếp lạnh cơm nguội nhà mình, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.

Rượu đã quá ba tuần, Trần Tuyết bỗng nhiên giữ chặt tay Ngọc Viên: "Chị dâu không biết đâu, lão Hùng nhà chúng tôi cả ngày chỉ biết công việc, vẫn là Tần doanh trưởng nhà chị thật sự thương người, cái người nhà chúng tôi về nhà chưa bao giờ chịu giúp một chút, tôi thật sự mệt chết đi được..."

Lý Hiểu Linh ở một bên nghe thấy, nhịn không được chen vào nói: "Chị Trần Tuyết, nói vậy là sao, Hùng doanh trưởng công việc bận cũng là vì đóng góp cho bộ đội mà."

Ngọc Viên không tiện nói gì, chỉ qua loa đáp lời. Nàng nhìn Tần Chương Khâu bên cạnh, anh tối nay uống không ít rượu, gương mặt phớt đỏ, nhưng vẫn không quên thường xuyên gắp thức ăn cho nàng, thấp giọng nhắc nhở nàng ăn nhiều chút.

Bữa tiệc ngoài ý muốn này rất nhanh lại khôi phục náo nhiệt. Hùng An chén rượu này nối chén rượu kia, ánh mắt thường xuyên lướt qua động tác săn sóc Tần Chương Khâu chăm sóc Ngọc Viên, trong lòng ngũ vị tạp trần (trăm mối cảm xúc).

Khi yến hội tàn cuộc, Tần Chương Khâu lần lượt tiễn khách. Triệu Vân uống đến có chút nhiều, kéo tay Tần Chương Khâu không chịu buông: "Lão Tần, hôm nào, hôm nào chúng ta lại uống!"

Lý Hiểu Linh nhanh chóng đỡ lấy anh ta, ngượng ngùng mà nói với Ngọc Viên: "Chị dâu, chúng tôi về trước đây, hôm nay thật là phiền toái hai người."

Tần Chương Khâu tiễn khách vô cùng nhiệt tình, nắm tay các chiến hữu liên tục nói lời cảm ơn. Có lẽ là men say cho phép, tối nay anh có vẻ phá lệ nhiệt tình. Dưới ánh trăng, đôi mắt anh sáng đến kinh người, khóe miệng trước sau mang theo ý cười.

Đợi vị khách cuối cùng rời đi, Tần Chương Khâu sập cửa viện lại. Anh xoay người, ánh mắt dừng lại trên người Ngọc Viên đang thu thập chén đũa, sự kích động và ôn nhu khó tả dâng lên trong đáy mắt.

Anh đi đến gần, từ phía sau nhẹ nhàng vòng ôm lấy eo nàng, cằm tựa vào tóc nàng. "Đừng thu dọn," giọng anh mang theo sự khàn khàn sau khi uống rượu, "Ngày mai tôi làm." Ngọc Viên buông chén đũa trong tay, tựa vào lòng ngực anh. Vòng ôm anh thực ấm áp, mang theo mùi rượu nhàn nhạt, nhưng lại không gây khó chịu. Nàng có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, từng chút từng chút, gõ vào lưng nàng. Ngay sau đó anh liền ôm ngang bế Ngọc Viên lên. Ngọc Viên thở nhẹ một tiếng, theo bản năng vòng lấy cổ anh: "Anh uống nhiều rồi..."

"Không nhiều," giọng anh trầm thấp mà ôn nhu, mang theo sự khàn khàn sau rượu, "Hôm nay thật cao hứng."

"Thấy em cùng mọi người ở chung tốt như vậy, tôi còn cao hứng hơn bất cứ điều gì." Tần Chương Khâu nương theo ánh trăng cẩn thận đoan trang mặt nàng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mày mắt nàng.

Tần Chương Khâu chậm rãi cúi đầu, môi ấm áp nhẹ nhàng dán lên nàng. Nụ hôn này lúc đầu rất nhẹ, dần dần gia tăng, mang theo sự nóng cháy sau rượu và thâm tình khó có thể kiềm chế. Ngọc Viên có thể nếm được mùi rượu nhàn nhạt trong miệng anh, bất giác cũng say mê trong đó.

Ánh trăng đổ bóng hai thân ảnh ôm nhau lên tường. Tay Tần Chương Khâu khẽ vuốt qua lưng nàng, nơi đầu ngón tay đi đến, kích khởi một trận run rẩy rất nhỏ. Động tác anh rất ôn nhu, mang theo sự trân trọng cẩn thận, phảng phất đang đối đãi vật trân bảo hiếm có. Quần áo không biết từ khi nào lặng yên tuột xuống, lộ ra bờ vai tròn trịa. Hôn của Tần Chương Khâu tí tách dày đặc rơi xuống, lưu lại dấu ấn ôn nhu trên làn da trơn bóng của nàng. Ngọc Viên run rẩy, ngón tay vô ý thức mà nắm chặt vạt áo anh.

"Chương Khâu..." Nàng nhịn không được khẽ gọi.

"Tôi đây," anh trầm thấp đáp lại, đem nàng ôm đến chặt hơn.

Động tác anh trước sau ôn nhu mà kiềm chế, luôn chú ý phản ứng của nàng. Mỗi khi nàng hơi có không khỏe, anh liền sẽ giảm tốc độ động tác, nhẹ giọng trấn an. Sự che chở tỉ mỉ săn sóc này, làm Ngọc Viên dần dần thả lỏng, toàn tâm toàn ý mà tín nhiệm người đàn ông trước mắt này. Hai thân ảnh chặt chẽ ôm nhau, hơi thở đan xen, phảng phất muốn hòa hợp làm một. Giờ khắc này, tất cả ngôn ngữ đều có vẻ dư thừa.

Đêm khuya, mọi thứ dần dần bình ổn. Ngọc Viên mềm mại mà dựa vào lòng ngực Tần Chương Khâu, mệt đến ngay cả ngón tay cũng không muốn động. Cả người như là vừa vớt từ trong nước ra vậy, ngay cả ngọn tóc cũng lộ ra vẻ ẩm ướt. Nàng vô lực mà gối lên khuỷu tay anh, toàn thân đều phớt màu hồng nhạt.

Sự kịch liệt vừa rồi làm nàng giờ phút này ngay cả sức lực ngẩng mắt cũng không có, chỉ có thể tùy ý Tần Chương Khâu vỗ về lưng nàng một cách hờ hững. Tần Chương Khâu cẩn thận mà lau đi mồ hôi mỏng trên thái dương nàng.

Anh đặt lên trán nàng một nụ hôn, giọng nói trầm thấp mà thỏa mãn: "Ngủ đi."

Ngọc Viên trong lòng ngực anh tìm một vị trí thoải mái, rất nhanh liền ngủ say.

back top