XUYÊN THÀNH THÊ TỬ PHÁO HÔI TRONG TIỂU THUYẾT NIÊN ĐẠI

Chap 28

28. Phục Hồi

Ngọc Viên chỉ kiên trì ngày đầu tiên mát xa cho Tần Chương Khâu. Chân người đàn ông này quả thực giống như đúc bằng sắt, ngày hôm sau hai cánh tay nàng mỏi đến nâng cũng không nổi. Cuối cùng vẫn là Tần Chương Khâu nhìn không được, trái lại xoa bóp cánh tay cho nàng nửa ngày mới dịu đi.

Cũng may anh học mọi thứ cực nhanh, ngày hôm sau là có thể chuẩn xác mà tìm được huyệt vị, tự mình ra tay mát xa. Ngọc Viên liền lui về tuyến sau, mỗi ngày không sót ngày nào mà giám sát anh ngâm chân, mát xa, kiên trì dùng phương thuốc rượu gừng Lý Hiểu Linh cho để khơi thông kinh lạc cho anh.

Có lẽ là mấy ngày này sống quá thoải mái, Tần Chương Khâu thế mà chủ động xung phong phải mát xa cho nàng. Ngọc Viên không lay chuyển được anh, ỡm ờ mà đồng ý. Ai ngờ thủ pháp của anh lại ngoài dự đoán mà đúng chỗ, lực đạo cân nhắc đến vừa phải.

Chỉ có Tần Chương Khâu tự mình biết, mỗi lần mát xa cho vợ đều là một loại tra tấn ngọt ngào. Cẳng chân nàng nắm trong tay giống như khối bánh sữa bò mềm ấm, làm anh luôn phải cẩn thận mà thu lực đạo, sợ hơi dùng một chút lực liền sẽ chạm nát.

Ngọc Viên còn luôn lo lắng làm anh mệt, chỉ có chính anh biết đây quả thực là phần thưởng.

Chiều hôm nay, Ngọc Viên lại xung phong nhận việc nghĩ đến giúp Tần Chương Khâu ấn ấn, mỗi ngày được anh ấn rất thoải mái, mình để người bị thương hầu hạ mỗi ngày, Ngọc Viên có chút hơi xấu hổ.

Nói trùng hợp cũng trùng hợp, Hùng An cùng Trần Tuyết đột nhiên tới chơi. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Ngọc Viên đang ngồi ở ghế đẩu nhỏ, cẩn thận mà mát xa chân cho Tần Chương Khâu. Ánh mắt Tần Chương Khâu không hề chớp mắt mà đuổi theo mỗi một động tác của nàng, nhìn mặt nghiêng chuyên chú của nàng.

Nhìn từ xa, hai người này không biết đang nói cái gì, cười đến thật vui vẻ, không khí ấm áp làm cho cả tiểu viện đều tràn đầy hương vị hạnh phúc.

Trong mắt Hùng An hiện lên một tia phức tạp. Hắn vẫn luôn coi Tần Chương Khâu là kình địch, luôn cảm thấy năng lực mình không thua đối phương, lại trước sau không được lãnh đạo thưởng thức tương tự. Sau này hắn cưới Trần Tuyết, trong lòng luôn tồn tại vài phần ý niệm so sánh.

Nhớ rõ Tần Chương Khâu mới vừa kết hôn khi, cô vợ tái hôn từ nông thôn đến của anh ta lại đen lại gầy, trừ đôi mắt to chút, thật sự không chớp mắt. Lúc ấy Hùng An còn thầm đắc ý, cảm thấy ít nhất ở việc cưới vợ này, mình đã áp qua Tần Chương Khâu. Trần Tuyết không chỉ có gia thế tốt, đã từng học qua cấp ba, người cũng xinh đẹp hào phóng.

Nhưng hôm nay gặp lại Ngọc Viên, nàng sớm đã không phải con "khỉ ốm" trong trí nhớ, mà là trổ mã đẫy đà yểu điệu, làn da cũng trở nên trắng nõn rất nhiều, một đôi mắt to càng là nhìn quanh rực rỡ. Trong mắt Hùng An không khỏi hiện lên một tia kinh diễm.

Trần Tuyết ưu nhã mà ngồi xuống, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua trên người Ngọc Viên, trong giọng nói mang theo sự hâm mộ vừa phải: "Chị dâu không hổ là từ nông thôn tới, làm việc thật là một tay giỏi. Chị xem thủ pháp mát xa này, vừa thấy liền rất chuyên nghiệp. Không giống tôi, tuy rằng cái gì cũng hiểu một chút, nhưng sức tay thật sự quá nhỏ. Hôm nào tôi phải học hỏi chị dâu, về sau cũng có thể cho An ca nhà chúng tôi ấn ấn." Nàng khẽ than một tiếng, có vẻ vô cùng săn sóc.

Hùng An ở một bên nghe được mày thẳng nhảy, lại không tiện phát tác, chỉ có thể miễn cưỡng kéo ra nụ cười.

Trần Tuyết lại chuyển hướng Tần Chương Khâu, ánh mắt ôn nhu đến cơ hồ có thể ứa nước ra: "Tần doanh trưởng thật là hảo phúc khí, cưới được cô vợ có thể làm việc như vậy. Không giống tôi, chỉ là đọc nhiều năm sách hơn, rất nhiều việc nặng đều làm không tốt." Nàng nói, như có như không mà liếc Ngọc Viên một cái, ngữ khí càng thêm ôn nhu, "Tôi phải nói, vẫn là Ngọc Viên muội tử như vậy con gái nông thôn kiên định có thể làm, việc nặng mệt nhọc gì cũng có thể gánh vác, loại chúng tôi lớn lên trong thành có thể so không được."

Ngọc Viên nghe xong, chớp chớp mắt, nhìn qua thật tình thật lòng mà nói: "Đồng chí Trần Tuyết nói đùa, ngài như vậy tri thư đạt lý, mới là tấm gương chúng tôi học tập. Tôi còn phải học hỏi ngài nhiều."

"Đâu có đâu," Trần Tuyết vội vàng xua tay, tươi cười dịu dàng thỏa đáng, "Tôi cũng chính là đọc nhiều mấy quyển sách, đâu giống muội tử như vậy thực tế. Bất quá nha, có đôi khi chỉ biết làm việc cũng không được, phụ nữ vẫn là phải đọc nhiều chút sách, mới có thể cùng chồng có tiếng nói chung, cô nói có đúng không?" Nàng nói lại nhìn về phía Tần Chương Khâu, ngữ khí thân thiết, "Tần doanh trưởng ưu tú như vậy, Ngọc Viên muội tử phải nỗ lực hơn nha."

Tuy rằng Ngọc Viên biết Trần Tuyết chính là muốn tìm chút cảm giác ưu việt, nhưng là câu nói của nàng ta tóm lại là không sai. Đọc nhiều sách tóm lại là có chỗ lợi, mình nên suy xét một chút. Mặc kệ có thể hay không một lần nữa tham gia thi đại học, việc học tập đều là có thể liên tục.

Tần Chương Khâu duỗi tay nắm lấy tay Ngọc Viên: "Đồng chí Trần nói có lý. Bất quá tôi thật ra vẫn luôn lo lắng cho mình không xứng với Viên Viên, nếu là ngày nào đó nàng chê tôi quá thô lỗ, tôi cũng thật muốn sốt ruột." Anh chuyển đề tài, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua Hùng An, "Nói lên, vẫn là Hùng doanh trưởng có phúc khí. Nghe nói đồng chí Trần vì để anh chuyên tâm công tác, cố ý từ trong thành mời người tới hỗ trợ lo liệu việc nhà? Sự săn sóc này, xác thật khó được."

Nụ cười trên mặt Hùng An hơi hơi cứng đờ, thần sắc Trần Tuyết cũng nháy mắt mất tự nhiên, việc mời bảo mẫu này ở khu gia binh lan truyền, không ít người đều cảm thấy nàng quá mức chú trọng, càng có lời khó nghe nói nàng có tác phong tiểu tư sản, ngay cả anh trai nàng cũng đã báo cho nàng.

Hùng An bị lời này nói sắc mặt cứng đờ, miễn cưỡng cười cười không tiếp lời. Nụ cười trên mặt Trần Tuyết cũng cứng lại, ngay sau đó lại khôi phục như thường: "Tần doanh trưởng nói đúng, là tôi lắm lời." Nàng nói đứng dậy, thân thiết mà giữ chặt tay Ngọc Viên, "Muội tử đừng để trong lòng, tôi cũng là vì cô tốt. Về sau có rảnh tới nhà tôi ngồi chơi, tôi dạy cho cô chút tâm đắc quản gia."

Hùng An thật sự nghe không nổi nữa, ho nhẹ một tiếng cắt ngang: "Thời gian không còn sớm, để Tần doanh trưởng nghỉ ngơi thật tốt đi."

Tiễn đi khách nhân sau, hai người nhịn không được nhìn nhau cười.

Theo ngày tháng từng ngày qua đi, dưới sự giám sát của Ngọc Viên, chân tật của Tần Chương Khâu dần dần có sự chuyển biến tốt đẹp cơ bản. Ngay cả lão quân y khám lại khi đều kinh ngạc nói: "Phục hồi còn tốt hơn mong muốn, xem ra về sau sẽ không để lại bệnh căn. Việc này phải nhờ công chăm sóc tỉ mỉ của cô vợ anh."

Ngọc Viên lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Có khi đêm khuya tĩnh lặng, Tần Chương Khâu sẽ ôm Ngọc Viên, nhẹ giọng nói: "Viên Viên, có thể cưới được em, là phúc khí lớn nhất đời tôi."

Ngọc Viên tổng sẽ trong lòng ngực anh tìm một vị trí thoải mái, vùi vào ngực anh, không nói thêm cái gì.

Thoáng cái đã đến ngày về đơn vị. Chân thương của Tần Chương Khâu đã rất tốt, tinh thần cũng khôi phục như lúc ban đầu.

back top