Tôi giả ngu: “À? Khách nào cơ?”
Hành lang cũ kỹ hun hút gió.
Cái lạnh từng chút len lỏi vào xương cốt.
Tôi không kìm được hắt hơi một cái.
Xoa xoa chóp mũi xong, tôi vội vàng chuyển chủ đề.
“Cậu… cậu có trách tôi không?”
Về chuyện bán hành tung.
Giang Hoài hiểu ý.
Hắn cúi mắt, nhìn chằm chằm vào đuôi mắt còn ướt của thiếu niên trước mặt, không nhịn được l.i.ế.m liếm hàm răng bên cạnh.
Rõ ràng là đang giấu người trong nhà.
Lại còn giả bộ đáng thương thế này.
Hừ, ỷ vào mình khóc lên trông đẹp...
Là có thể tùy tiện câu dẫn người khác sao?
Nụ cười của Giang Hoài ẩn chứa sự xấu xa khó nhận ra.
“Không phải lỗi của cậu. Chú Chúc lần sau nếu về, cậu có thể đến tìm tôi.”
Nghe vậy, tôi cảm động nhìn Giang Hoài.
Thụ chính quả nhiên là thụ chính.
Không những không chấp hiềm khích cũ, còn rộng lượng đến vậy.
Trước điều đó, tôi không khỏi chột dạ sờ mũi.
Thực ra một tháng trước.
Tôi đã nhận được điện thoại của đồn cảnh sát.
Chúc Tổ Vinh tụ tập đánh bạc bị bắt, vì hành vi phạm tội nghiêm trọng, ít nhất sẽ bị giam hai năm.
Chỉ cần trong vòng hai năm kiếm đủ tiền.
Tôi có thể cao chạy xa bay.
Từ đó, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống lý tưởng của mình.
Dòng suy nghĩ lan man đột nhiên bị cắt ngang.
Ngón tay hơi lạnh của Giang Hoài chạm vào khóe môi tôi.
“Cười gì? Vui vẻ thế?”
Tôi khựng lại, vội vàng đáp lại một nụ cười ngây ngô.
Việc cấp bách hiện tại là kiếm chác một khoản lớn từ nhóm vai chính.
Việc kéo gần quan hệ là rất cần thiết.
Tôi làm dịu giọng, lấy lòng: “Không có, không có, chỉ là thấy anh Hoài thật tốt, thật quan tâm tôi.”
