Mấy ngày trước đêm Giao thừa.
Tôi lợi dụng lúc Giang Hoài ra ngoài mua đồ ăn.
Tôi cầm chứng minh thư và điện thoại chạy trốn.
Trước khi đi, tôi cố tình để lại một mảnh giấy đầy ác ý, chỉ mong Giang Hoài sau khi nhìn thấy có thể hoàn toàn hết hy vọng.
【Tôi sẽ không ở bên người nghèo đâu.
【Giang Hoài, nếu cậu có tự trọng thì đừng tìm tôi nữa, vì tôi cũng không thích cậu.】
Không lâu sau, ngồi trên tàu cao tốc đi đến thành phố lân cận.
Tôi hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng thực tế chứng minh, con người không thể thả lỏng quá mức.
Vì vừa ra khỏi nhà ga.
Điện thoại của tôi đã bị trộm mất.
Chậc, quên mất cuối năm là lúc trộm tăng doanh số.
Tôi ôm chiếc chứng minh thư còn sót lại.
Lang thang vô định trên phố.
Nhìn những bông tuyết nhỏ bay lả tả trên trời.
Tôi không khỏi dừng lại tại chỗ.
Tình cảnh này, có chút tương tự với kiếp trước khi tôi vừa biết mình phải gánh một khoản nợ khổng lồ.
Đột nhiên, bên tai truyền đến một giọng nói do dự.
“Chúc Ngộ Chi?”
Tôi chậm rãi chớp mắt, quay đầu lại.
Cố Dã đứng cách đó một mét, vẻ mặt không dám tin vào mắt mình: “Cậu bị Giang Hoài đuổi ra ngoài à?”
Chậc, một thời gian không gặp.
Cố Dã vẫn nói chuyện dở như vậy.
Nhận thấy tâm trạng tôi không tốt.
Cố Dã bước tới, nhẹ nhàng chạm vào má tôi.
“Sao cậu lại ở đây một mình?”
