Tôi đồng ý với Cố Dã sẽ về suy nghĩ.
Trước khi rời đi, Cố Dã kéo tôi lại.
Hôn nhẹ lên má tôi một cách thuần khiết.
Mắt hắn sáng lấp lánh.
“Tôi sẽ luôn chờ tin tức của cậu đó.”
Cố Dã vừa đi vừa quay đầu lại ba bước một lần, ngượng ngùng rời đi.
Nhìn bóng lưng Cố Dã khuất dần.
Tôi quay người rẽ vào ngõ sau nhà hàng.
Ngồi xổm xuống, bực bội móc một điếu thuốc ra.
Tôi dùng sức vò tóc.
Cốt truyện bây giờ đã lệch lạc đến mức nào rồi?
Chậc, thật sự không ổn, chạy trốn thôi.
Chưa kịp để tôi nghĩ ra manh mối.
Môi tôi đột nhiên bị một vật lạnh chạm vào.
Điếu thuốc của tôi bị kẹp đi mất.
“Mẹ kiếp, cậu không có tiền mua t.h.u.ố.c lá à?”
Lời còn chưa dứt, tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Giang Hoài mặc đồng phục phục vụ.
Hắn nhìn tôi từ trên cao.
Hắn khẽ cắn điếu thuốc đang cháy đỏ, trong làn khói mỏng, vẻ mặt hắn bình tĩnh nhưng lại có sự nguy hiểm khó tả.
Giang Hoài lười biếng kéo dài giọng.
“Đúng vậy, mua không nổi vitamin.
“Cũng mua không nổi thuốc lá.”
… Tiêu đời rồi.
Giang Hoài biết rồi.
Tôi bật dậy.
Kết quả vì hạ đường huyết nên đổ về phía trước.
Giang Hoài không đỡ tôi, ngược lại tôi bám chặt lấy cổ áo hắn, cứ như tôi đang chủ động lao vào lòng hắn.
Đầu óc tôi hỗn loạn.
Thực ra, càng tiếp xúc với nhóm công chính, càng biết Giang Hoài đáng sợ đến mức nào. Dù sao trong nguyên tác, hắn có thể cùng lúc trói buộc ba người đàn ông có tính cách khác nhau.
Chỉ riêng điểm này, Giang Hoài đã không hề đơn giản.
Trong kế hoạch của tôi.
Giang Hoài sẽ là người cuối cùng biết.
Kết quả sợ cái gì thì cái đó đến.
