Tỉnh dậy sau giấc mơ, tôi vẫn đi học như thường lệ.
Nhưng có một chút khác biệt…
Nhìn thấy Chu Khiêm Bạch, trốn.
Nhìn thấy Thẩm Tri Hi, trốn.
Nhìn thấy Giang Hoài…
Tạm thời cũng trốn luôn.
Cứ như vậy, tôi trốn cho đến trước kỳ nghỉ đông.
Cuối cùng bị Cố Dã lao thẳng đến chỗ tôi bắt đi.
Nhà hàng Tây cao cấp.
Cố Dã đối diện nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt.
Tôi khó chịu chọc miếng bít tết.
“Này, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Khoảng thời gian này, Cố Dã đã biến mất.
Không ai biết hắn đi đâu.
Cố Dã vò tóc, hơi bực bội nói: “Khoảng thời gian này tôi về nhà xử lý chút chuyện…
“Kết quả không ngờ có một ngày, tên Chu Khiêm Bạch đó tìm tôi xin thông tin liên lạc của cậu, ngay cả Thẩm Tri Hi cũng vậy.”
Nói đến đây, Cố Dã hậm hực nhìn tôi một cái.
Không biết còn tưởng tôi ngoại tình.
Cố Dã buồn bã nói: “Tôi rất tò mò về cậu.
“Vì vậy, tôi đã tìm người điều tra lai lịch của cậu.”
Phụt!
Tôi suýt nữa phun cả ngụm nước ra.
Điều tra tôi?!
Thế thì chẳng phải tiêu đời rồi sao!
Quả nhiên, giọng điệu của Cố Dã đầy hứng thú.
Hắn nói: “Cậu lừa tôi. Bố ruột của cậu đã vào tù từ lâu rồi, cậu sẽ không đến mức không mua nổi cả vitamin.
“Cậu lừa Chu Khiêm Bạch. Không ai có thể chiếm được lợi thế từ cậu, ngay cả bố ruột của cậu cũng không ngoại lệ.
“Cậu lừa Thẩm Tri Hi. Cậu đã lưu giữ bằng chứng hắn cưỡng ép cậu từ lâu, ngăn chặn hắn mất kiểm soát vượt quá giới hạn.
“Cậu còn lừa Giang Hoài…”
Mỗi khi Cố Dã nói thêm một chuyện.
Tôi lại mắt tối sầm thêm một lần.
“Dừng lại! Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
