XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI SINH VIÊN NGHÈO, TÔI LÉN SẮP ĐẶT MỘT VÁN CỜ LỚN VỚI ĐÁM TÀI PHIỆT

Chương 19

Là Giang Hoài!

Mắt tôi đột nhiên sáng lên.

Kéo cổ họng muốn hét.

Không ngờ bị Thẩm Tri Hi bịt chặt miệng.

“Ưm ưm ưm!”

Cậu bỏ tôi ra ngay!

Thẩm Tri Hi hiểu ý tôi.

Hắn cong mắt, khẽ suỵt một tiếng.

“Ngoan, đừng ồn.”

Trong sự im lặng kéo dài.

Tiếng bước chân sau cánh cửa dần dần xa đi.

Tay Thẩm Tri Hi nới lỏng.

Vì cảm giác ngạt thở.

Nước mắt tôi theo bản năng chảy ra.

Ánh mắt Thẩm Tri Hi tối sầm.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn lên mí mắt tôi.

Không hiểu sao, tôi lờ mờ có cảm giác hắn muốn móc mắt tôi ra.

Để tránh cho đôi mắt bị ngâm trong focmon.

Tôi mạnh mẽ đẩy Thẩm Tri Hi ra.

Và tát hắn một cái thật mạnh.

Thích mẹ phải không?

Vậy có thích sự dạy dỗ của mẹ không?

Hả? Nói đi!

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tri Hi bị đánh lệch sang một bên.

Rất lâu sau, hắn đẩy gò má bên cạnh.

Đợi tôi phản ứng lại.

Tiếng cười của Thẩm Tri Hi rất vui vẻ, và đôi mắt tưởng chừng như thâm tình ấy, chứa đầy cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi.

Mặc kệ nhiều như thế.

Cố nén cơn đau buốt ở ngực.

Tôi đe dọa: “Bạn học Thẩm, nếu không muốn tật xấu của cậu bị đồn ra ngoài, làm ơn bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi.”

Tôi không thể để bị chụt miễn phí được!

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Tri Hi rơi vào một chỗ.

“Ồ? Bạn học Chúc muốn bao nhiêu?”

Tôi vừa tính toán làm thế nào để kiếm tiền bền vững, vừa cẩn thận ra giá: “Năm nghìn.”

Vừa đủ chẵn với tiền tập dượt.

Một ngày kiếm được một vạn tệ.

Chậc, căn bản không dám nghĩ tới.

Thẩm Tri Hi cười.

Hắn cười đến cong cả mắt.

“Cho cậu năm mươi vạn.

“Lần sau còn có cơ hội không?”

 

 

 

back top