Thẩm Tri Hi không đáp lời.
Hắn nhấc một lọn tóc giả màu đen lên, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi: “Trên này có mùi của cậu.”
Tôi nghi ngờ ngửi thử.
Mùi gì?
Đừng nói với tôi là mùi nghèo khó nhé.
Thẩm Tri Hi cong môi.
Hắn tiến lên, chóp mũi kề sát bên cổ tôi.
“Mùi xà phòng rất sạch sẽ.”
Trong chớp nhoáng.
Đoạn ký ức liên quan lướt qua tâm trí tôi.
Hồi nhỏ Thẩm Tri Hi, mẹ ruột hắn bị bắt cóc và bị giết.
Di vật chỉ còn một chiếc khăn tay mang mùi xà phòng.
Trong nguyên tác, Thẩm Tri Hi quan tâm đến Giang Hoài chính là vì Giang Hoài luôn mang theo mùi xà phòng tươi mát dễ chịu.
Khoan đã! Đây không phải là cảnh của công và thụ chính sao?!
Hơn nữa, chỉ là mùi xà phòng.
Khu ổ chuột bắt một phát trúng ngay thôi mà!
Cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào xương quai xanh của tôi.
Tôi theo bản năng đẩy Thẩm Tri Hi ra.
“Nói chuyện thì nói, đừng có dựa gần thế được không?”
Lồng n.g.ự.c rộng lớn của Thẩm Tri Hi không hề bị đẩy.
Hắn ngước đôi mắt đen thăm thẳm lên.
“Không được.”
