XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI PHÁ SẢN CHỈ CÒN CÁCH LIÊN HÔN CÙNG TỔNG TÀI

Chương 18

“Không có, đùa cậu đó.” Khương Phái Lâm đột nhiên cười nói.

Nhìn cái dáng vẻ thiếu đòn kia của anh, Vu Tri Viễn chỉ muốn đánh người.

“Một chút cũng không buồn cười.” Vu Tri Viễn giật lấy tờ báo cáo. Kết quả trên đó cho thấy, cậu chỉ dị ứng với sô-cô-la.

Cũng may là như vậy, nếu không có thật nhiều đồ ăn sẽ không ăn được.

Sau đó cậu lại nhìn sang của Khương Phái Lâm. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật mình. Kết quả trên đó cho thấy Khương Phái Lâm có không ít thứ không thể ăn.

Nhưng cũng may, lúc trước cậu làm cơm dưỡng dạ dày cho Khương Phái Lâm đều thành công tránh khỏi những món anh bị dị ứng, nếu không ngay từ đầu đã công lược thất bại rồi.

“Cậu nhìn lâu như vậy, bảo bối quan tâm tôi đến thế sao?”

Giọng Khương Phái Lâm đột ngột vang lên từ phía sau. Vu Tri Viễn theo bản năng ngẩng đầu, cánh môi cọ qua má người đàn ông. Cả hai đều không nhịn được sững sờ.

Khương Phái Lâm thầm nghĩ nếu không phải e ngại Phương Minh đang có mặt ở đây, anh nhất định sẽ kéo người trước mặt qua hung hăng mà hôn.

Vẫn là Vu Tri Viễn phản ứng trước: “Anh tránh ra đi, thủ tục làm xong chưa?”

“Xong rồi, nhưng tôi suy nghĩ một chút, cậu có thể không cần về trường học trọ…”

Vu Tri Viễn cho rằng anh lại muốn gây chuyện gì xấu, liền nhanh chóng ngắt lời: “Tôi không về nhà cũ trọ đâu, đi lại quá phiền phức.”

“Không, cậu chẳng lẽ quên chúng ta lần trước đi mua nhà sao? Đã có thể dọn vào ở rồi. Lúc đó cậu cứ trực tiếp về chỗ đó, không cần ở ký túc xá nữa.”

Vu Tri Viễn cảm nhận sâu sắc, thế nào là vác đá nện vào chân mình.

“Được rồi, tôi sẽ ở cùng anh.”

Sau khi nhận được câu trả lời của Vu Tri Viễn, Khương Phái Lâm lập tức phân phó Phương Minh đang đứng ngây người một bên: “Liên hệ ngay công ty chuyển nhà, dọn xong xuôi toàn bộ trong hôm nay.”

Ngữ khí đó đầy uy áp, lạnh băng, một chút tình người cũng không có, hoàn toàn khác hẳn khi nói chuyện với Vu Tri Viễn.

“Vâng, ông chủ.” Phương Minh sống không còn gì luyến tiếc trả lời. Anh ta cảm thấy oán khí trên người mình ngày càng lớn.

Hiệu suất của công ty chuyển nhà mà Phương Minh tìm rất nhanh. Chỉ vài giờ đã chuẩn bị xong xuôi. Khương Phái Lâm lái xe chở Vu Tri Viễn đi về ngôi nhà mới của họ.

Số tầng trên thang máy không ngừng thay đổi. Từ lần xem nhà trước, Vu Tri Viễn không hề để tâm.

Ngày thường cậu chỉ nhìn tiến độ qua hình ảnh. Chính vì Khương Phái Lâm khăng khăng muốn dọn đến, khiến cậu không kịp chuẩn bị gì cả.

Cho nên, đành phải chờ nghỉ rồi từ từ thu dọn vậy.

“Đinh—”

Theo tiếng thang máy đến tầng, Khương Phái Lâm dắt tay Vu Tri Viễn đi vào. Gần tới cửa, anh lại đột nhiên yêu cầu Vu Tri Viễn nhắm mắt lại.

“Tại sao?”

Khương Phái Lâm tỏ vẻ cố làm ra vẻ bí ẩn: “Nhắm lại trước được không?”

“Được rồi.” Vu Tri Viễn cảm thấy Khương Phái Lâm đại khái muốn cho mình một bất ngờ. Trong sách và phim truyền hình đều diễn như vậy mà.

“Rắc—”

Khóa cửa theo tiếng mở ra. Vu Tri Viễn đi theo bước chân Khương Phái Lâm vào bên trong.

“Có thể mở mắt ra rồi.”

Vu Tri Viễn từ từ mở mắt. Trước mặt cậu bày ra chính là bộ chén đĩa lần trước họ đi mua sắm.

Vu Tri Viễn kinh ngạc quay đầu: “Anh, anh mang đến rồi sao?”

Khương Phái Lâm rất hài lòng với phản ứng của Vu Tri Viễn. Anh kiêu ngạo gật đầu: “Đúng vậy, tôi thấy cậu rất thích nên mang đến. Chúng ta sau này dùng cái này ăn cơm nhé.”

“Ừm, được!”

“Phòng ngủ ở đây của cậu cũng giống y hệt ở nhà cũ. Cậu tuyệt đối sẽ không cảm thấy không quen.”

Khương Phái Lâm lại chuẩn bị đầy đủ như vậy. Vừa nãy cậu còn giận dỗi vì anh khăng khăng muốn dọn đến sớm.

“Trang trí cũng theo yêu cầu của cậu. Nếu cậu cảm thấy có gì không hài lòng, tôi sẽ cho người sửa lại…”

Khương Phái Lâm kéo Vu Tri Viễn đi tham quan mọi góc trong nhà.

Nội tâm Vu Tri Viễn cảm thấy được một thứ gì đó lấp đầy. Lời nói phía sau của Khương Phái Lâm cậu sớm đã không nghe rõ. Đôi mắt có chút ướt át, cậu đột nhiên nhào vào lòng người trước mặt.

“Ai… Bảo bối làm sao vậy? Có phải không hài lòng chỗ nào không?”

Khương Phái Lâm bị đ.â.m cho lùi lại vài bước, nhưng anh vẫn kịp thời ổn định thân hình, sau đó ôm lại Vu Tri Viễn.

“Không có gì, chỉ là muốn ôm anh một chút.” Vu Tri Viễn suy nghĩ một chút, những lời nói buồn nôn kia cậu rốt cuộc không nói ra được, quả thực quá ngượng ngùng.

“Vậy cậu ôm thêm một lát đi, tôi rất sẵn lòng.”

Vu Tri Viễn lại cọ cọ vào người Khương Phái Lâm, hít hà mùi hương thoang thoảng thấm vào ruột gan.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu mới buông tay ra.

Khương Phái Lâm trầm mặc nhìn khuôn mặt Vu Tri Viễn, cuối cùng chọn không nói gì.

Tham quan xong nhà mới, Vu Tri Viễn nên về trường học. Khương Phái Lâm có chút không nỡ.

Vu Tri Viễn quả thực không chịu nổi ánh mắt đáng thương vô cùng kia của anh, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Tôi ở lại với anh thêm một ngày nữa, ngày mai tôi sẽ đi thư viện.”

“Thật sao?” Đôi mắt Khương Phái Lâm dường như sáng lên.

Vu Tri Viễn nắm lỗ tai anh: “Tôi chỉ nói một lần thôi, anh không nghe thấy thì coi như không có.”

Khương Phái Lâm dứt khoát dùng hành động để chứng minh. Anh ôm chặt Vu Tri Viễn xoay vòng tại chỗ. Lúc Vu Tri Viễn sắp kêu lên vì chóng mặt, anh mới đặt cậu xuống.

Vu Tri Viễn nhân tiện ngã vào lòng Khương Phái Lâm. Không biết có phải vì vừa ra viện cơ thể còn mệt mỏi, cậu lại cảm thấy mệt nhọc.

“Anh ôm tôi vào phòng ngủ đi.”

“Được.”

Khương Phái Lâm ngang hông bế Vu Tri Viễn đi về phía phòng ngủ.

Vừa chạm vào nệm mềm mại, cơn buồn ngủ của Vu Tri Viễn càng sâu hơn. Khương Phái Lâm cởi chiếc áo khoác dày cộm ra cho cậu, nhẹ giọng nói thầm bên tai: “Ngủ đi.”

Vu Tri Viễn cố nén buồn ngủ kéo ống tay áo Khương Phái Lâm đang ngồi ở mép giường: “Chúng ta nằm cùng nhau đi.”

“Cậu nói gì?” Khương Phái Lâm vui mừng khôn xiết, anh còn tưởng mình nghe nhầm: “Thật sự có thể sao?” Cơ thể anh đã ngo ngoe rục rịch.

Vu Tri Viễn có vẻ không hài lòng với câu trả lời này: “Anh không ngủ thì đi ra ngoài đi.”

“Ngủ, tôi đương nhiên ngủ.”

Khương Phái Lâm gấp gáp vén chăn nằm vào. Chiếc giường lớn như vậy, anh chọn nằm ở nơi gần Vu Tri Viễn nhất.

Vu Tri Viễn từ cánh tay không yên phận dưới chăn nhận thấy anh nhất định muốn ôm mình, liền nằm nghiêng, dùng tay chống lên cơ thể Khương Phái Lâm.

“Ngủ đi, ngủ ngon.”

Ngữ khí Khương Phái Lâm có chút thô nặng: “Ngủ ngon.”

Người bên cạnh vì ngủ say mà truyền đến tiếng hít thở cân xứng. Đôi mắt Khương Phái Lâm không nhúc nhích nhìn chằm chằm trần nhà. Người không thích ngủ như anh lúc này lại ngủ không được.

Trong thời tiết dần trở lạnh, anh chỉ cảm thấy cả người khô nóng. Cuối cùng thật sự nhịn không nổi, đành phải nhẹ nhàng gỡ tay Vu Tri Viễn ra, đi vào toilet.

Lúc anh trở về, Vu Tri Viễn đã đá chăn ra hết. Khương Phái Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể đắp lại chăn cho cậu, rồi chính mình cũng nằm xuống.

Vừa nãy đã giải tỏa một hồi bên trong, Khương Phái Lâm hiện tại cảm thấy khá hơn nhiều, cũng có thể đi vào giấc ngủ. Anh quay đầu nhìn Vu Tri Viễn, dùng khẩu hình nói bốn chữ, sau đó nhắm mắt lại.

Ngủ ngon, bảo bối.

________________________________________

“Lâm ca, tôi đi trường học đây, bữa sáng đã để trên bàn rồi.”

Khương Phái Lâm còn đang đánh răng rửa mặt trong toilet nghe thấy tiếng gọi, bọt kem trong miệng còn chưa kịp nhổ đã vội vã chạy ra: “Hay là lát nữa tôi đưa đi nhé.”

Vu Tri Viễn xua tay: “Không cần đâu. Đi chậm sẽ không chiếm được chỗ. Tôi giữa trưa sẽ ăn ở căn tin, tối lại về.”

“Cậu trên đường chú ý an toàn, đến nơi nhớ nhắn tin cho tôi.” Khương Phái Lâm không yên tâm dặn dò.

Vu Tri Viễn chỉ thấy có chút khôi hài. Trường học cách có xa đâu, sao Khương Phái Lâm cứ như lão phụ thân lo lắng vậy. Nhưng cậu vẫn rất phối hợp trả lời: “Biết rồi, tôi sẽ nhắn. Tôi đi đây, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Vu Tri Viễn đi vào thư viện thì người đã đến không ít. Cậu không khỏi may mắn vì mình đến sớm. Sau khi lấy vài quyển sách chiếm chỗ cho Tiêu Hàng, cậu liền tự mình ôn tập.

Chỉ là thấy người trong thư viện ngày càng nhiều, vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Hàng. Cậu thấy kỳ lạ, liền nhắn tin.

Kết quả không thấy ai trả lời, đành phải nhờ người giúp mình trông chừng, rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới được bắt máy: “Alo, làm sao vậy?”

Giọng này nghe rõ ràng là chưa ngủ dậy. Vu Tri Viễn có chút đau đầu: “Đại ca, rốt cuộc mày có tới ôn tập không?”

“Cái gì ôn tập?” Tiêu Hàng ra vẻ không hiểu tình hình gì.

Vu Tri Viễn tăng âm lượng: “Mày bảo tao chiếm chỗ cho mày, kết quả đến giờ còn chưa tới, còn hỏi tao?”

“À, ôn tập!” Tiêu Hàng đột nhiên tăng âm lượng, như thể đã nhớ ra, nhưng giọng lớn bất thình lình làm Vu Tri Viễn đau tai.

“Tao tao tao, tao đi ngay đây.” Bên Tiêu Hàng nghe có vẻ luống cuống tay chân, có tiếng cậu ta sốt ruột, có tiếng bước xuống giường: “Quần lót tao đâu, quần áo tao đâu?”

Vu Tri Viễn nghe xong một trận vô ngữ, nói một câu mau đến rồi cúp điện thoại.

Lúc cậu quay vào thì vừa lúc gặp mấy học sinh từ bên trong đi ra. Vô tình nghe được họ thảo luận trưa nay ăn gì, cậu mới phát hiện đã sắp giữa trưa.

Không có gì bất ngờ, lát nữa cậu sẽ cùng Tiêu Hàng giải quyết ở căn tin. Đồng thời cậu cũng hơi tò mò Khương Phái Lâm có ăn ở công ty không, nên cậu đổi hướng, quay lại chỗ vừa gọi điện thoại.

Vì gọi vào số điện thoại cá nhân của Khương Phái Lâm, vừa thấy kết nối Vu Tri Viễn liền lập tức nói: “Lâm ca, anh hôm nay giữa trưa tính ăn gì thế?”

“Hành tây tăng đại hành, hun c.h.ế.t cậu.”

“Hả?”

Câu trả lời này làm Vu Tri Viễn lập tức nghi ngờ mình có phải gọi sai số không, nhưng nhìn lại dãy số thì đúng rồi. Chỉ là không hiểu sao đầu dây bên kia căn bản không phải giọng Khương Phái Lâm.

“Anh là ai? Đưa điện thoại lại cho Khương Phái Lâm.” Vu Tri Viễn ngữ khí nghiêm túc.

“Tôi là Phương Minh đại lão gia của cậu, Khương tổng đang họp mật, không có thời gian nghe điện thoại của cậu đâu.”

Thì ra là tên này, thảo nào giọng nghe trước sau như một thiếu đòn. Giọng nói trong điện thoại cũng không giống lắm so với bình thường, nên Vu Tri Viễn không nghe ra ngay.

“Đại lão gia nhà nào còn phải làm công cho ông chủ hả?” Vu Tri Viễn không chút khách khí cười nhạo.

“Cậu quản tôi à. Tôi đây là săn sóc dân tình.”

Vu Tri Viễn không muốn dây dưa với anh ta nữa: “Vậy anh chờ anh ấy họp xong rồi nói lại là tôi có gọi điện thoại đến.”

Phương Minh không những không đồng ý, còn hắc hắc hai tiếng: “Tôi đùa cậu thôi. Khương tổng không có họp, anh ấy đang ở cùng tiểu thiếu gia nhà khác đó. Nhà người ta gia thế tốt, lớn lên đẹp trai, hơn cậu cả trăm ngàn lần. Cậu cứ chờ bị vứt bỏ đi!”

Vu Tri Viễn: “……”

Anh ta không có việc gì chứ?

 

 

back top