XUYÊN THÀNH BETA VẠN NGƯỜI GHÉT BỎ BỊ NAM CHÍNH NHỐT TRONG VIỆN ĐIỀU DƯỠNG

Chương 2

Ngày hôm sau, theo sau Lê Vận Trần, lần đầu tiên tôi rời khỏi viện điều dưỡng đã giam giữ tôi suốt một năm này.

Nhưng khi thực sự rời đi, tôi mới cô đơn nhận ra mình chẳng có nơi nào để đi.

Ngay lúc tôi đang chần chừ, giọng nói lạnh nhạt của Lê Vận Trần vang lên: "Muốn đi đâu?"

"... Đi công viên giải trí đi." Sau một hồi im lặng dài, tôi khẽ nói.

Nếu không có nơi để về, vậy thì hãy đến nơi đông người.

Ít nhất là sẽ náo nhiệt.

Đúng dịp cuối tuần, công viên giải trí đông nghẹt người.

Môi trường ồn ào náo nhiệt cuối cùng cũng xua đi được phần nào sự cô đơn trong tôi.

"Chơi cái nào?" Lê Vận Trần đột nhiên hỏi.

"Vòng quay Ferris đi."

Cabin từ từ nâng lên, sự im lặng lan tỏa trong không gian chật hẹp.

Không ai nói gì.

Mãi cho đến khi gần lên đến đỉnh, tôi cuối cùng cũng mở lời: "Nghe nói các cặp đôi hôn nhau ở điểm cao nhất sẽ tượng trưng cho việc sẽ đi cùng nhau mãi mãi."

Lê Vận Trần nghe vậy quay đầu nhìn tôi, qua rất lâu, lâu đến mức đã bỏ lỡ điểm cao nhất, hắn mới cười nhạt mỉa mai: "Mê tín phong kiến."

Tôi buông bàn tay vẫn luôn nắm chặt ra, lòng nhẹ nhõm, như thể đã buông bỏ được điều gì đó.

Trên đường rời khỏi công viên giải trí.

"Lâm Tri Nhàn!"

Một tiếng gọi vọng đến từ xa.

Tôi đứng ngây ra tại chỗ, nhìn chàng thanh niên đang chạy đến gần.

Đây là... bạn của nguyên chủ sao?

Ánh mắt của chàng thanh niên rơi trên mặt Lê Vận Trần, biểu cảm ngay lập tức trở nên khó tin, cậu ta quay sang chất vấn tôi: "Sao cậu lại ở cùng hắn ta? Cậu không phải ghét hắn nhất sao?"

"Cái... cái gì?" Tôi có chút không hiểu.

Lê Vận Trần bên cạnh đột nhiên kéo tôi lại, giọng nói càng lạnh hơn: "Thời gian không còn sớm, đừng lãng phí thời gian với người không liên quan."

Chàng thanh niên lập tức xù lông: "Cậu nói ai không liên quan hả? Lúc tôi và cậu chơi thân với nhau, cậu còn không biết hắn ta ở xó xỉnh nào đâu!"

Tôi muốn ở lại làm rõ, nhưng bàn tay của Lê Vận Trần trên cổ tay tôi như gọng kìm sắt, cứng rắn kéo tôi rời khỏi chỗ đó.

Trên đường đi, sự nghi ngờ trong lòng tôi càng lúc càng sâu, Lê Vận Trần và nguyên chủ quen biết, vậy hắn... có phát hiện ra tôi đã thay hồn đổi xác không?

Và... tại sao người kia lại nói nguyên chủ ghét Lê Vận Trần nhất?

Không lâu sau tôi đã biết nguyên nhân.

"Sao cậu lại ở đây?"

Nhìn chàng thanh niên đang nghênh ngang đi lung tung trong viện điều dưỡng, tôi có chút bối rối.

"Này, tôi đã tốn chút tiền để hỏi thăm đấy. Tên Lê Vận Trần kia dám nhốt cậu vào cái nơi rách nát này!"

Nhắc đến Lê Vận Trần, chàng thanh niên nghiến răng, ánh mắt sắc như dao.

"... Không phải hắn nhốt tôi, hắn chỉ là bác sĩ ở đây." Tôi nhíu mày giải thích thay cho Lê Vận Trần.

Chàng thanh niên nghe vậy nhìn tôi một cách kỳ quái: "Xì, chính hắn nhốt cậu! Lúc đó chuyện ầm ĩ đến mức ai cũng biết, cậu còn tức giận đến mức nói muốn g.i.ế.c hắn ta!"

"Còn nữa, hắn học tài chính, làm bác sĩ kiểu gì? Cậu mẹ nó mất trí nhớ hay bị đoạt xá rồi? Viện điều dưỡng này là của nhà họ Lê đấy."

Nghe lời này, tôi như bị sét đánh ngang tai, thảo nào... thảo nào thái độ của Lê Vận Trần đối với tôi luôn rất kỳ lạ.

Tôi từ từ ngẩng đầu, nhìn chàng thanh niên: "Tôi quả thật không nhớ chuyện trước khi vào viện điều dưỡng."

Chàng thanh niên ghé sát tôi: "Vậy cậu cũng không nhận ra tôi sao?"

Tôi dời ánh mắt đi, áy náy cúi đầu: "Không quen."

Dù sao tôi cũng không phải nguyên chủ.

"Tôi chỉ tự giới thiệu một lần, cậu nhớ kỹ, Trần Mặc Hà, bạn thân nhất của cậu từ nhỏ đến lớn."

"Tôi đã bảo rồi, thảo nào hôm đó cậu lại ở một nơi mờ ám như công viên giải trí với tên Lê Vận Trần kia."

"Tôi không quan tâm giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, nếu muốn tìm một người hận cậu nhất trên đời này, người đó nhất định là Lê Vận Trần."

"Tinh thần của cậu không có vấn đề, viện điều dưỡng này cũng là do hắn cưỡng chế nhốt cậu vào."

Trần Mặc Hà lấy điện thoại ra, cho tôi xem nhật ký trò chuyện giữa nguyên chủ và hắn.

Ngay cả khi cách một màn hình và thời gian, tôi vẫn có thể nhìn thấy nguyên chủ đã có bao nhiêu ác ý đối với Lê Vận Trần.

Vậy thì... suốt một năm qua, Lê Vận Trần đã theo dõi tôi theo đuổi hắn với suy nghĩ và tâm trạng như thế nào?

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra những lời hắn nói lúc trước mà tôi không thể hiểu.

Trong mắt hắn, tôi luôn diễn kịch.

Hắn cũng chưa bao giờ tin vào việc tôi bị mất trí nhớ.

Trần Mặc Hà nhét một mẩu giấy vào tay tôi: "Tôi không biết cậu có tin tôi không, nhưng A Nhàn, nếu cậu muốn trốn thoát khỏi đây, hãy tìm cách liên lạc với số điện thoại này, tôi sẽ giúp cậu."

Tôi siết chặt mẩu giấy, đầu ngón tay trắng bệch: "Tôi... không có điện thoại."

Đây là cơ hội duy nhất để tôi trốn thoát.

Phía Lê Vận Trần đã không còn khả thi, hắn là người nhốt tôi ở đây, còn căm ghét tôi đến vậy, đương nhiên sẽ không dễ dàng tha cho tôi.

Trần Mặc Hà suy nghĩ một lát: "Vậy thì cậu hãy tìm cách lợi dụng lúc Lê Vận Trần không chú ý, lén dùng điện thoại của hắn để liên lạc, không cần gọi điện, chỉ cần nhắn tin là được."

Sau khi Trần Mặc Hà rời đi, tôi ngồi thẫn thờ một mình trong phòng rất lâu.

Đầu óc rối bời, trong lòng như bị nhét đầy miếng bọt biển ướt sũng, nặng trĩu và nghẹt thở.

Lê Vận Trần, người nhốt tôi, người ghét tôi nhất.

Tim tôi lạnh buốt từng cơn, tôi không nhịn được ôm chặt lấy mình.

Buổi tối, Lê Vận Trần đến.

Hắn như không có chuyện gì xảy ra, vẫn mang vẻ mặt tưởng chừng ôn hòa nhưng thực chất lại xa cách đó, cúi người hôn tôi.

Tôi giả vờ vô tình né tránh, cúi đầu không dám nhìn hắn, chỉ ú ớ đáp một tiếng.

Bóng dáng hắn khựng lại, không khí trong phòng ngay lập tức ngưng đọng.

"Sao vậy?" Hắn hỏi, giọng không nghe ra cảm xúc.

"Không... không có gì, hơi buồn ngủ thôi." Tôi buộc mình phải thư giãn, nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Lê Vận Trần nhìn tôi thật sâu, rồi không nói gì nữa.

Nằm trên giường, tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, né tránh sự thân mật hơn nữa với hắn.

Vị trí bên cạnh sụt xuống, lồng n.g.ự.c ấm áp kề sát tôi.

Không biết qua bao lâu, hơi thở bên cạnh dần đều đặn, tinh thần căng thẳng của tôi thả lỏng, cuối cùng tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ là một thư viện khổng lồ, trên bàn sách ở chính giữa, một cuốn sách đang mở ra.

Tôi không kìm được lòng, bước đến cầm lấy và đọc.

Càng đọc, cả người tôi càng run rẩy, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Không... không phải tôi!" Tôi giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mơ.

"Sao vậy?" Người phía sau ôm lấy tôi, giọng nói lười biếng.

Nghĩ đến cuốn sách trong mơ, tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Không... không có gì, gặp ác mộng thôi."

Hóa ra, tôi đã xuyên sách, trở thành nhân vật phản diện bị vạn người ghét bỏ, gây chuyện đủ kiểu rồi bị nam chính cưỡng chế nhốt vào viện điều dưỡng tâm thần sau khi câu chuyện kết thúc.

Trong nguyên tác, vì Omega mà tôi thích lại thích Lê Vận Trần, tôi đã bắt nạt hắn hết lần này đến lần khác từ thời học sinh, đánh đập, vu khống, phá hỏng học bổng của hắn, cuối cùng còn thuê người đánh ngất hắn, nhốt lại khiến hắn bỏ lỡ kỳ thi đại học.

May mắn thay, vào phút cuối hắn được gia tộc tìm về và ra nước ngoài du học, nếu không cuộc đời hắn đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Sau khi học xong trở về, hắn tiếp quản gia tộc và nhanh chóng dùng thủ đoạn trên thương trường để đánh bại nhà họ Lâm.

Cuối cùng, để bảo vệ những người khác trong gia tộc, cha mẹ đã đưa tôi cho Lê Vận Trần để tạ tội.

Và sau đó, tôi bị nhốt vĩnh viễn trong viện điều dưỡng này.

Thảo nào Trần Mặc Hà nói, người hận tôi nhất trên đời này chính là Lê Vận Trần.

Tim tôi nhói đau đến khó thở, người làm những chuyện đó không phải tôi, nhưng có ai biết đâu?

 

back top