XUYÊN THÀNH ANH KẾ ĐỘC ÁC CỦA NHÂN VẬT THỤ CHÍNH VẠN NGƯỜI MÊ

Chương 9

 

“Diệp Quyển, tôi không thích cậu, cũng không có tình cảm với cậu.”

“Cậu đừng đến làm phiền tôi nữa.” Hàn Quân mặc một bộ vest đen thẳng thớm, khuôn mặt lạnh lùng, tuyệt tình trong bóng tối.

“Không thích tôi? Vậy tại sao anh lại đính hôn với tôi?” Tôi nghiêng mặt đi, nước mắt chực trào trong hốc mắt, nhưng vẫn cố chấp không để rơi xuống.

Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ tôi là người si tình, vì tình mà đau khổ.

“Người tôi muốn đính hôn chưa bao giờ là cậu, mà là em trai cậu, Quý Hàn Tinh.”

“Anh nói gì cơ?” Tôi lộ vẻ không thể tin được, món quà sinh nhật cầm trên tay rơi xuống đất, nước mắt ngậm trong khóe mi cũng rơi xuống đúng lúc.

Tốt lắm, cuối cùng cũng đợi được câu này.

Điều này có nghĩa là cuối cùng tôi cũng không cần phải giả vờ với vẻ mặt thâm tình, khiến chính tôi nhìn vào cũng thấy ghê tởm.

“Quý Hàn Tinh có gì tốt? Chẳng qua chỉ là con trai của một tiểu tam!” Mặt tôi đầm đìa nước mắt, nhưng trong lòng lại đang nghĩ khi nào cậu ta sẽ đuổi tôi đi.

Nếu không phải cha Diệp cứ nhất quyết bắt tôi đến nhà họ Hàn tặng quà sinh nhật cho Hàn Quân, thực chất cũng có ý muốn thăm dò xem nhà họ Hàn có giúp nhà họ Diệp một tay hay không.

Dù sao thì nhà họ Diệp hiện tại đang trong cảnh tường đổ người xô, kể từ khi công ty bị tố cáo phá sản, việc kinh doanh của nhà họ Diệp ngày càng sa sút.

Diệp Thanh Sơn thậm chí còn bị đả kích đến mức giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh viện.

Ai có thể ngờ rằng ông ta vừa vào viện thì nhà họ Hàn đã muốn hủy hôn.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Hàn Quân lạnh lùng nói: “Cha tôi đã bàn bạc việc hủy hôn giữa tôi và cậu rồi, nên sau này xin cậu đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Nói rồi, cậu ta quay người định bỏ đi.

“Không!” Tôi đột ngột nhào tới ôm lấy lưng cậu ta.

Giọng nói run rẩy, nghẹn ngào: “Hàn Quân, tôi thật sự không thể thiếu anh, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi không còn gì cả...”

“Buông ra!” Hàn Quân nhíu mày ghê tởm đẩy tôi ngã xuống đất, rồi bỏ đi không quay đầu lại.

Chỉ còn lại mình tôi ngã lăn lóc trong vườn hoa cách xa đám đông.

Lòng bàn tay vừa vặn bị gai hoa hồng trên đất đ.â.m vào, đau nhói. Nước mắt không kiểm soát được mà tuôn rơi.

“Ôi! Thật đáng thương!” Một giọng nói chế giễu quen thuộc vang lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn.

Khuôn mặt âm hồn bất tán của Ngô Trú hiện ra sau bụi hoa hồng.

Hôm nay cậu ta mặc một bộ vest màu xám chì, vài cúc áo sơ mi bên trong được cởi ra. Bộ vest vốn nên mang vẻ cấm dục, lạnh lùng lại được cậu ta mặc ra một dáng vẻ ngông cuồng, bất cần.

“Liên quan gì đến cậu? Sao chỗ nào cũng có cậu vậy?” Hàn Quân vừa đi, tôi không còn tâm trạng diễn kịch nữa, huống hồ tôi dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra Ngô Trú chắc chắn đã nghe lén nội dung vừa rồi và muốn chế giễu tôi.

“Liên quan gì đến tôi? Chỉ là thấy bộ dạng ai đó khóc lóc thảm thiết thì thấy hơi đáng thương thôi.”

“Còn hơn ai đó như con chuột trong cống rãnh, lén lút thầm yêu Quý Hàn Tinh mà không dám cho cậu ta biết.” Tôi mấp máy môi, nở một nụ cười chế giễu.

“Cậu!”

Ngô Trú đột ngột bóp cổ tôi, dùng sức ép tôi vào thân cây phía sau, “Sao? Cậu tưởng cậu vẫn là thiếu gia nhà họ Diệp à?”

“Không có nhà họ Diệp, cậu còn là cái thá gì! Còn dám chế giễu tôi?”

Tôi bị hành động của cậu ta đập đau lưng, không nhịn được ngẩng đầu mắng: “Cậu bị điên à?”

Tôi không muốn dây dưa với thằng ngốc này, vươn tay muốn đẩy ra nhưng lại bị cậu ta nắm chặt lấy.

Tốt lắm.

Tôi giận quá hóa cười.

Cậu ta nhìn nụ cười quỷ dị trên môi tôi, chần chừ nói: “Này, cậu...”

Lời cậu ta còn chưa dứt, tôi đã nhanh, chuẩn, hiểm đá thẳng vào phía dưới của cậu ta.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tôi cũng không muốn dùng chiêu này, là Ngô Trú ép tôi.

 

 

back top