XUYÊN THÀNH ANH KẾ ĐỘC ÁC CỦA NHÂN VẬT THỤ CHÍNH VẠN NGƯỜI MÊ

Chương 5

 

Mấy ngày nay Quý Hàn Tinh có vẻ không được bình thường, ngày nào cậu ta cũng về rất muộn.

Về đến nhà là vào thẳng phòng, chỉ ra ngoài lúc ăn tối. Tôi thấy hơi thắc mắc trong lòng.

Không lẽ cậu ta đã ở bên Ngô Trú rồi? Cốt truyện phát triển nhanh vậy sao?

Hôm đó, tôi xuống lầu định rót cốc nước thì vừa lúc gặp Quý Hàn Tinh đang đi lên. Dáng đi của cậu ta có vẻ hơi gượng gạo.

Tôi vô tình ngẩng đầu lên thì thấy trên mặt cậu ta lộ ra vài phần đau đớn khó che giấu, môi tái nhợt.

Khi lướt qua nhau, tôi theo bản năng kéo tay cậu ta lại, vừa vặn vén ống tay áo lên, để lộ mảng lớn vết bầm tím rõ ràng là do bị người khác đánh.

Tôi buột miệng hỏi đầy tức giận: “Ai đánh cậu?”

Vừa nói xong, tôi đã nhận ra mình lỡ lời, nhưng không thể rút lại được.

Đành phải lạnh mặt biện minh: “Tôi chỉ là sợ ba phát hiện cậu bị thương lại tưởng là tôi bắt nạt cậu.”

“Hừ.”

“Không có ai.” Quý Hàn Tinh kéo tay áo xuống, che đi vết bầm, giọng điệu bình thản đáp.

“Không cẩn thận đụng vào thôi.”

Nói rồi, cậu ta đi thẳng lên lầu, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng cô đơn.

Úi chà, còn tỏ ra lạnh lùng à, đau c.h.ế.t cậu đáng đời!

Tối nằm trên giường, tôi vẫn không nhịn được mà nhớ đến vết bầm trên cánh tay Quý Hàn Tinh.

Không biết nhân vật chính Thụ bị làm sao? Chẳng lẽ là đánh nhau với người khác?

“Cậu nói Chu Hành muốn cho... một bài học... cậu ta sẽ không làm quá đáng chứ?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chỉ là con trai của một tiểu tam, tưởng mình là ai chứ? Cậu cứ chờ xem!”

Nghe những lời này, tôi không nghĩ nhiều mà đi thẳng vào lớp. Vừa bước vào cửa đã thấy có gì đó không đúng.

Phòng học vốn ồn ào bỗng chốc im lặng như thể bị bấm nút tắt tiếng.

Tôi khó hiểu ngồi xuống, nhưng bất ngờ phát hiện chỗ ngồi bên cạnh trống không. Rõ ràng buổi sáng Quý Hàn Tinh đã ra khỏi nhà từ sớm, tài xế hẳn đã đưa cậu ta đến trường rồi.

Lẽ nào đi vệ sinh?

Nhưng một tiết học trôi qua, tôi vẫn không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Thật kỳ lạ, Quý Hàn Tinh vốn là cậu học trò ngoan ngoãn ham học, sao có thể trốn học được?

Đúng lúc tôi đang nghi hoặc, giọng nói của hệ thống bỗng vang lên trong đầu.

【Cảnh báo! Cảnh báo! Nhân vật chính Thụ sắp gặp nguy hiểm đến tính mạng, xin Ký chủ kịp thời đến cứu.】

Tôi giật mình, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không màng đến khuôn mặt đen hơn đ.í.t nồi của giáo viên trên bục giảng, chỉ để lại một câu “Thưa cô, em đi vệ sinh.” rồi vội vàng chạy ra khỏi lớp.

 

 

back top