Tôi xoa mái tóc rối bù như ổ gà, xuống giường chuẩn bị đi tắm.
Mở cửa phòng vệ sinh, tôi lập tức sững sờ tại chỗ.
Sao lại là Ngô Trú?
Cậu ta nhắm mắt, thân trên trần trụi nằm trong bồn tắm trắng, có vẻ đã ở đây suốt đêm.
Có lẽ tiếng mở cửa của tôi đã đánh thức cậu ta. Cậu ta từ từ mở mắt, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng.
Cho đến khi nhìn thấy tôi ở cửa, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, “Diệp Quyển! Cậu thật vô liêm sỉ!”
“Tối qua cậu đã bỏ gì vào rượu?!”
Tôi hơi xấu hổ. Ai mà ngờ được người uống ly rượu đó lại là cậu ta chứ?
“Cậu nói là gì thì là cái đó đi.” Tôi đã buông xuôi.
“Được, tốt lắm.” Thấy tôi còn dám cãi lại, cậu ta đột ngột đứng dậy khỏi bồn tắm. Nước chảy "ào ào" từ trên người cậu ta xuống.
Tôi vừa định lấy tay che mắt vì sợ dị ứng, thì cậu ta đã đứng thẳng lên.
May mà tên này chưa đến mức mặt dày như vậy.
Cậu ta quấn một chiếc khăn tắm màu trắng ngang hông.
“Cậu cũng biết ngượng à?” Ngô Trú nhìn tôi đầy chế giễu, ý vị trong giọng nói không cần phải nói cũng biết.
“Liên quan gì đến cậu! Tối qua sao cậu lại ở đó?” Tôi do dự một chút vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Sao tôi lại ở đó? Hỏi hay lắm, tối qua cậu định quyến rũ Hàn Quân đúng không?”
“Đáng tiếc, người ta căn bản không thèm nhìn cậu lấy một cái, thậm chí còn bảo tôi đưa cậu về nhà khi cậu say.”
“Ai ngờ cậu lại bỏ thuốc vào rượu?” Nói đến đây, cậu ta lại nghiến răng nghiến lợi.
Biết rõ mọi chuyện, tôi không muốn nói chuyện với cậu ta nữa, quay người mở cửa. Cửa vừa hé ra một khe hở thì đột nhiên bị đóng sập lại.
“Sao? Chưa nói rõ ràng đã muốn đi?” Ngô Trú chống tay hai bên mặt tôi, lồng n.g.ự.c vạm vỡ áp sát phía sau lưng tôi.
“Vậy cậu còn muốn tôi làm gì nữa?” Tôi nhíu mày không kiên nhẫn.
“Xin lỗi cậu à?” Tôi chế giễu.
Lời còn chưa dứt, cậu ta đột ngột cúi xuống hít hà cổ tôi, hơi thở nặng nề phả vào tai tôi nhột nhạt, từ từ nói với ý vị khó hiểu: “Cậu còn xịt nước hoa nữa?”
Tôi chưa kịp cãi lại, cậu ta đã dời đầu đi, “Thật ẻo lả!”
Vốn định nhịn một chút để sóng yên biển lặng, lùi một bước để trời cao biển rộng, ai ngờ gặp phải một tên đần độn không tỉnh táo.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.
Tôi quay người mắng: “Ngô Trú, mẹ nó cậu bị điên thì đi chữa đi, đừng có lúc nào cũng phát điên ở chỗ tôi!”
“Tôi xịt nước hoa cái beep!”
