XUYÊN THÀNH ÁC ĐỘC THÁI PHÓ TRONG TRUYỆN QUYỀN MƯU

Chương 12

Ngoại Truyện: Góc Nhìn Của Tiêu Ngọc

1:

Hận hắn.

Đây là kết luận được gieo xuống ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nam nhân kia bước vào trại trẻ mồ côi với đôi giày da bóng loáng, phía sau là một đám thuộc hạ áo đen, giống như một khối bóng tối di động, đầy bất tường.

Hắn tháo kính râm, ánh mắt lướt qua hàng loạt đứa trẻ đang run rẩy, cuối cùng dừng lại trên mặt ta.

Ánh mắt lạnh nhạt như đang xem xét một món hàng.

“Chọn hắn đi.” Hắn nói.

Rồi, ta bị dẫn đi.

Đến tòa biệt thự xa hoa nhưng lạnh lẽo đó, trở thành con nuôi trên danh nghĩa của ông trùm hắc đạo.

Hắn chưa bao giờ che giấu ác ý của mình—đánh đập là chuyện thường ngày, lời lẽ sỉ nhục cay độc như dao, chỉ cần hơi chống đối là bị giam cấm, cắt khẩu phần ăn.

Hắn bắt ta học đấu vật, học s.ú.n.g ống, học những thứ không nên là của một đứa trẻ. Trên người ta luôn mang những vết thương mới chồng lên vết thương cũ.

Ta đáng lẽ phải hận hắn.

Ta quả thực hận hắn.

Cho đến ngày đó, hắn trở về sau buổi xã giao, toàn thân nồng nặc mùi rượu, có lẽ đã say.

Hắn bảo ta quỳ dưới chân hắn.

Ta tưởng lại là một kiểu hành hạ mới, nhưng hắn lại cúi người xuống, bóp cằm ta, và hôn xuống mà không hề báo trước.

Môi hắn lạnh ngắt, hòa lẫn mùi rượu nồng đậm, thô bạo cạy mở răng ta, giống như một dấu ấn tuyên bố quyền sở hữu.

Ta đáng lẽ phải đẩy hắn ra, hoặc cắn thật mạnh.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, trái tim ta lại đập điên cuồng như trống trận, đập đau cả lồng ngực, m.á.u “ầm” một tiếng xông thẳng lên đỉnh đầu.

Ta cứng đờ ở đó, mặc hắn đoạt lấy hơi thở.

Khi hắn lùi lại, ngón cái hắn lướt qua khóe miệng ta, ánh mắt u ám khó hiểu, vừa như thỏa mãn, lại vừa như bất mãn.

Từ ngày đó trở đi, ta bị hắn giam lỏng.

Nụ hôn đó như mở ra một cánh cửa kỳ lạ, chúng ta không chỉ dừng lại ở những nụ hôn, từng bước từng bước trở nên quá giới hạn hơn, thậm chí cuối cùng cả hai đã lăn lên giường.

Hắn hôn ta khi ta thể hiện tốt, hôn ta mạnh bạo hơn khi ta phạm lỗi, cắn rách môi ta đến chảy m.á.u khi ta phản kháng.

Hắn dường như say mê sự cưỡng chế một chiều này, còn ta… ta thậm chí bắt đầu đáng xấu hổ mà mong chờ nó.

Ta căm ghét chính mình như vậy, nhưng lại chìm đắm trong đó.

Ta tưởng rằng những ngày tháng méo mó và ràng buộc này sẽ cứ thế trôi qua.

Cho đến lần đó, hắn đắc tội với kẻ không nên đắc tội, tình cảnh nguy kịch. Suốt một tháng liên tiếp, hắn không về nhà, không một tin tức.

Ta cố gắng liên lạc với thuộc hạ do ta tự mình gây dựng từ khi còn tự do.

Ta muốn gặp hắn, muốn xác nhận hắn còn sống.

Nhưng tin tức dường như bị lộ.

Ta không biết có vấn đề ở khâu nào, có lẽ là thuộc hạ của ta có kẻ phản bội, hoặc thế lực mà hắn đắc tội có thủ đoạn thông thiên.

Vài ngày sau, cảnh sát bất ngờ mở cuộc đột kích quy mô lớn, nhổ tận gốc mọi cứ điểm của hắn.

Hành động chính xác đến đáng sợ, như thể đã nhận được chỉ dẫn chi tiết từ nội bộ.

Chờ đến khi ta thoát ra khỏi căn biệt thự bị giam lỏng, dựa vào sự hiểu biết về hắn và trực giác, lao đến nơi ẩn náu cuối cùng của hắn thì mọi chuyện đã quá muộn.

Ta nhìn thấy hắn dựa vào bức tường đổ nát, toàn thân đẫm máu, chật vật không thôi.

Hắn nhìn thấy ta, dường như sững sờ một chút, rồi, vậy mà lại nở một nụ cười cực kỳ nhạt, gần như tự giễu.

Sau đó một viên đạn xuyên qua n.g.ự.c hắn, ta thấy hắn không kiểm soát được mà ngả về sau, rơi xuống biển.

Ta vùng thoát khỏi sự kiềm chế của cảnh sát, chạy về hướng hắn rơi xuống.

Nước biển lập tức nhấn chìm ta, rất lạnh, ta muốn với lấy tay hắn, nhưng lại không tài nào chạm tới.

2:

Lần nữa mở mắt ra, ta đã trở thành Thái tử của Đại Cảnh triều, Tiêu Ngọc.

Trước mắt là một vị Thái phó trẻ tuổi, áo tím mũ ngọc, mày mắt lạnh lùng, ánh mắt nhìn ta, giống hệt người kia.

Lạnh nhạt, kiêu ngạo, mang theo sự thờ ơ từ trên cao nhìn xuống.

Tim ta, sau nhiều năm c.h.ế.t lặng, lại một lần nữa đập loạn xạ đến mất kiểm soát.

Ta không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, nhưng không sao.

Ta học theo cách của ta kiếp trước, ngoan ngoãn chịu đựng sự đánh mắng của hắn, chờ đợi hắn yêu ta trở lại.

Nhưng điều ta chờ đợi lại là việc hắn một cước đá ta vào lãnh cung.

Tại sao phải vứt bỏ ta?

Ta đã làm sai ở đâu sao?

Tại sao ta đã ngoan ngoãn đến thế mà vẫn phải vứt bỏ ta?

Ta phát điên, học theo cách của hắn kiếp trước, giam lỏng hắn.

Bất kể thế nào… Ngươi phải ở lại, không được vứt bỏ ta, không cho phép vứt bỏ ta.

Tỉnh dậy sau cú nhảy vách đá, ta nhìn thấy hắn.

Ta nghĩ hắn sẽ nhân lúc ta hôn mê bị thương mà trốn đi. Nhưng hắn không làm vậy, hắn đã ở lại.

Ngươi thấy đó, ngươi vẫn sẽ vì ta mà dừng lại.

Vậy nên cứ ở lại mãi đi, ở lại mãi đi.

Những ngày sau đó, giống như một quá trình thuần dưỡng dài lâu và cố chấp.

Ta “cố gắng” đối xử tốt với hắn, bằng cách của ta:

Khi thượng triều thì để hắn ngồi bên cạnh nghe chính sự, khi phê duyệt tấu chương thì nhất định phải cùng hắn xem, khi dùng bữa thì cố chấp gắp thức ăn cho hắn, đêm đến dù mệt mỏi đến mấy cũng phải ôm hắn ngủ.

Hắn vẫn lạnh nhạt, thỉnh thoảng mỉa mai, nhưng chưa bao giờ nhắc lại chuyện muốn rời đi.

Cho đến một đêm khuya nào đó, mây mưa vừa dứt, hắn lười biếng tựa vào lòng ta, ngón tay vô thức cuộn lọn tóc ta.

Bỗng nhiên, hắn lên tiếng, giọng nói khàn khàn sau khi làm tình: “Thứ thuốc sinh con kia…”

Hắn dừng lại một chút, ngước mắt lên, ánh mắt hiếm hoi mang theo một tia chân thật, gần như tò mò dò xét: “Rốt cuộc là thật hay giả?”

Ta cúi đầu nhìn hắn, nhìn đôi mắt phản chiếu ánh nến của hắn, bỗng nhiên bật cười.

Cúi xuống hôn lên trán hắn, khẽ nói bên tai hắn:

“Ngươi đoán xem.”

Hắn liếc ta một cái, nhưng không truy hỏi nữa, chỉ vùi mặt vào lòng ta, lẩm bẩm một câu: “… Thằng điên.”

Ta ôm chặt lấy hắn, mãn nguyện nhắm mắt lại.

Phải, ta là thằng điên.

Một thằng điên cuối cùng đã nắm bắt được chấp niệm cả đời mình, và c.h.ế.t cũng sẽ không buông tay.

 

END.

back top