XUYÊN SÁCH LÀM TỨ HOÀNG TỬ, TA ĐÒI GẢ CHỒNG ĐỂ GIỮ MẠNG

Chương 17

Năm Thừa An thứ 36 Tĩnh Triều, mùng sáu tháng Tư, ngày hoàng đạo.

Chính điện Khôn Ninh Cung, Lý Trọng Tiêu khoác lên mình bộ áo cưới phức tạp và dày nặng.

Tấm gấm vóc dệt kim đỏ thẫm gần như muốn áp suy sụp thân hình đĩnh bạt của hắn.

Mũ châu quan mười hai rồng chín phượng bằng vàng ròng nặng trịch cài chặt trên đầu, trước mặt rủ xuống dải tua rèm châu bằng vàng ròng, khiến vạn vật bên ngoài đều trở nên mơ hồ như những quang ảnh đung đưa.

Bên tai là tiếng xướng lễ dài dòng, khô khan của quan viên Lễ Bộ. Chóp mũi quanh quẩn hương huân nồng liệt. Lý Trọng Tiêu chỉ cảm thấy cổ sắp gãy, trong lòng thầm mắng sự ác thú vị của lão Hoàng đế.

... Thôi vậy, đây chính là vàng, đâu có ai chê vàng nặng, hắn có thể nhẫn nhịn!

Nghi thức trong cung rốt cuộc cũng kết thúc. Lý Trọng Tiêu được người nâng, tựa như một con rối hoa lệ, bước vào chiếc xe ghét địch có quy chế sánh ngang với đại hôn của Đế Hậu, do tám con tuấn mã thuần trắng kéo.

Xe khởi hành, dưới sự hộ vệ nghiêm ngặt của cấm quân, chầm chậm đi ra khỏi cửa cung.

Bên ngoài xe là những lời bàn tán xôn xao, chỉ trỏ ầm ĩ như sơn hô hải khiếu. Bên trong xe, Lý Trọng Tiêu lập tức xốc khăn voan lên để thông khí, tiện tay lấy từ trong túi tay áo ra một khối điểm tâm giấu sẵn từ sáng sớm nhét vào miệng, c.h.ế.t đói rồi!

Xa giá không đi thẳng tới Cẩn Vương Phủ, mà dừng lại trước cửa phủ đệ Lại Bộ Thượng thư Liễu Tranh. Theo nghi chế công chúa xuất giá, phò mã cần cùng công chúa bái kiến cha mẹ phò mã, để vẹn toàn hiếu đạo.

Cửa giữa Liễu Phủ mở rộng, Liễu Tranh mặc quan phục Thượng thư, dẫn theo một nhóm nam đinh Liễu gia, với thần sắc phức tạp đứng chờ ở chính sảnh.

Liễu Du cũng ở trong đám người, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào bóng dáng mặc hồng trang chói mắt kia, được cung nhân vây quanh.

Lễ quan cất cao giọng hát: “Cô dâu bái kiến cha mẹ chồng ——”

Lý Trọng Tiêu được ma ma đỡ đứng yên, cách rèm châu liếc nhìn Liễu Tranh sắc mặt căng thẳng ngồi ở vị trí chủ tọa.

Hắn không hề nhúc nhích.

Trong phòng kim rơi có thể nghe được, mọi ánh mắt đều dồn về phía hắn. Liễu Tranh cau mày, đang định mở miệng dạy dỗ lễ nghi.

“Khụ,” Lý Trọng Tiêu hắng giọng, âm thanh xuyên qua rèm châu, mang theo vẻ lười biếng không chút để ý, nhưng lại rõ ràng truyền khắp toàn bộ thính đường: “Liễu Thượng thư là trọng thần của quốc gia, Bổn Vương kính trọng. Tuy nhiên, Bổn Vương là con của Thiên tử, phụng chỉ hạ giá, lấy lễ nghi Công Chúa mà hành lễ. Quân thần có khác, há có lý quân khấu thần?”

Lời vừa ra, cả đường đều kinh ngạc! Mặt Liễu Tranh lập tức đỏ bừng, mấy người cháu trẻ tuổi của Liễu gia càng trừng mắt giận dữ.

Làm Hoàng tử dập đầu là vượt khuôn, nhưng cô dâu bái kiến cha mẹ chồng chính là thiên kinh địa nghĩa! Kẻ điên này thế mà lại lôi đại nghĩa quân thần ra để áp người!

“Điện hạ!” Liễu Tranh nén giận, giọng trầm xuống: “Đây là lễ luân thường đạo lý, không liên quan đến quân thần...”

“Lời của Phụ thân sai rồi.” Một âm thanh mát lạnh như băng tuyền vang lên, cắt ngang lời Liễu Tranh.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Liễu Tê Ngô, mặc cùng một bộ cát phục đỏ thẫm khiến sắc mặt càng thêm tái nhợt, không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Lý Trọng Tiêu, lùi về nửa bước phía sau.

Thần sắc hắn bình tĩnh không gợn sóng, hơi khom người về phía Liễu Tranh: “Lời Điện hạ nói cực kỳ đúng. Bệ hạ ân điển, lấy lễ Công Chúa hạ giá, Điện hạ chính là Quân. Lễ quân thần, nặng hơn tiểu tiết luân thường đạo lý. Nếu cưỡng cầu Điện hạ hành lễ quỳ lạy, không chỉ không hợp với lễ nghi, càng là đẩy Phụ thân vào chỗ bất trung bất nghĩa.”

Ánh mắt Liễu Tê Ngô nhàn nhạt đảo qua mọi người Liễu gia: “Bệ hạ phái Ma ma bên cạnh tùy hầu Điện hạ xuất giá, đó là ý săn sóc chu toàn. Từ Ma ma đại diện Điện hạ dập đầu, đã vẹn toàn ý kính trọng của Điện hạ đối với trưởng bối, cũng không làm tổn hại cương thường quân thần, vẹn cả đôi đường. Phụ thân, chư vị thúc bá huynh đệ, các người nghĩ thế nào?”

Mấy lời hắn nói trình tự rõ ràng, câu nào câu nấy đều bám chặt vào quân quyền và thánh ý, trực tiếp đẩy Liễu gia lên giàn lửa bất trung bất nghĩa mà nướng.

Liễu Tranh không thể không gật đầu, trầm giọng nói: “Cứ theo lời Vọng Thư.”

Những người khác trong Liễu gia đầy ngập uất nghẹn cũng chỉ có thể nuốt xuống.

Liễu Du đứng ở góc, nhìn Liễu Tê Ngô bình tĩnh mà giương cao uy thế cho Lý Trọng Tiêu, nhìn bộ hồng trang chói mắt kia, chỉ cảm thấy n.g.ự.c bị xẻo một nhát d.a.o thật mạnh.

Lý Trọng Tiêu cách rèm châu, rất có hứng thú mà “xem” trận giao phong này. Giọng Liễu Tê Ngô thanh linh linh, bất ngờ dễ nghe.

Hắn giơ tay, tùy ý vẫy vẫy. Vị lão ma ma được Hoàng đế ban cho lập tức tiến lên, thay thế Lý Trọng Tiêu, đối với Liễu Tranh quy củ dập đầu ba cái.

Lễ, coi như là vẹn toàn.

Xe lại lần nữa khởi động, lần này đi thẳng đến Cẩn Vương Phủ đã được sửa chữa hoàn toàn.

Khác với sự căng thẳng và túc mục cố ý duy trì trước cửa Liễu Phủ, Cẩn Vương Phủ mở rộng cổng lớn, giăng đèn kết hoa, tiếng người ồn ã gần như vang vọng trời đất.

Trước cửa phủ tụ tập đa số là những hán tử mặc võ quan bào phục hoặc thường phục. Tiếng cười mắng hào phóng, tiếng cụng quyền vang lên không ngừng.

Bọn họ là đồng chí, cấp dưới ngày xưa của Lý Trọng Tiêu, tuy ngại thế cuộc không thể công khai đứng về phe, nhưng Vương gia nhà mình thành thân, cho dù là trò cười lớn nhất thiên hạ, bọn họ cũng muốn tới phủng cái tràng này, uống chén rượu mừng uất nghẹn này, mà còn không thể để lộ vẻ uất nghẹn.

Trong số các Hoàng tử, chỉ có Ngũ Hoàng tử Lý Trọng Gia tới, trên mặt treo nụ cười vừa phải, đúng chỗ.

Hắn đón lấy Lý Trọng Tiêu đang được nâng xuống xe, giọng không lớn không nhỏ: “Tứ ca đại hỉ! Thái tử Điện hạ cùng Nhị Hoàng huynh thật sự không thể phân thân, đặc biệt lệnh đệ đệ thay mặt đưa lên hạ lễ, cung chúc Tứ ca cùng Liễu Thị Lang bách niên hảo hợp.” Trong mắt hắn mang theo ý cười trêu chọc đã từng chứng kiến ở Khôn Ninh Cung.

Lý Trọng Tiêu cách khăn voan “Ân” một tiếng, thầm nghĩ: Không tới càng tốt, đồ vật tới là được.

Chính sảnh Vương phủ sớm đã bày ra yến tiệc linh đình. Các võ tướng thấy Lý Trọng Tiêu bị một đám cung nhân ma ma nghiêm mật bảo hộ đưa vào tân phòng nội viện, ngay cả mặt cũng không lộ, nỗi lo lắng và uất nghẹn bị cưỡng chế đè nén trong lòng, tất cả đều hướng về phía Phò mã gia Liễu Tê Ngô hôm nay.

Một hán tử râu quai nón, giọng lớn vang dội dẫn đầu bưng bát to đứng lên, đi đến trước mặt Liễu Tê Ngô, cười nhưng không cười: “Liễu Thị Lang! Cửu ngưỡng đại danh a! Tiểu nhân Triệu Mãnh, Thiên Ngưu Vệ Trung Lang, lúc nhỏ may mắn ở dưới tay Vương gia lĩnh qua hai chi tiểu kỳ.”

Liễu Tê Ngô gật đầu: “Triệu Tướng quân.”

Triệu Mãnh tiếp tục cảm khái: “Vương gia chúng ta, đó chính là anh hùng đạp đất của Tĩnh Hành Hương ! Võ công cái thế, dụng binh như thần, lớn lên càng là long chương phượng tư! Trước kia huynh đệ chúng ta lén không ít lần cân nhắc, tương lai rốt cuộc là Vương Phi tiên nữ cỡ nào, mới xứng đôi Vương gia chúng ta?” Hắn cố ý cất cao giọng, gây ra một tràng phụ họa.

“Chính là!” Một hán tử gầy nhưng rắn chắc bên cạnh tiếp lời: “Vương gia mấy năm nay, núi đao biển lửa thang tới, vì cái gì? Chẳng phải là vì bách tính Tĩnh Triều chúng ta có thể sống yên ổn sao? Người tốt biết bao! Liễu Thị Lang ngài nói có đúng không?”

Hắn vừa nói vừa không ngừng rót đầy rượu mạnh vào chén của Liễu Tê Ngô.

“Chậc,” Triệu Mãnh lại đưa chén rượu trong tay về phía trước mặt Liễu Tê Ngô, gần như muốn dỗi đến chóp mũi hắn:

“Liễu Thị Lang, trước kia chúng ta giao thiệp ít, bộ dáng ngài nhìn cũng còn đoan chính. Huynh đệ chúng ta không có ý định làm khó ngài, nhưng hôm nay tân nương tử của Vương gia lại không thể ra gặp khách, chén rượu này ngài làm Phò mã, dù sao cũng phải thay Vương gia chúng ta uống đi? Chén thứ nhất này, kính chiến công hiển hách ngày xưa của Vương gia chúng ta! Ngài sẽ không không nể mặt chứ?”

Xung quanh lập tức một mảnh ồn ào: “Uống! Uống! Phò mã gia thay Vương gia uống!”

Vô số đôi mắt mang theo sự xem xét, khiêu khích, thậm chí ẩn ẩn địch ý nhìn chằm chằm Liễu Tê Ngô.

Mấy người cháu Liễu gia do Liễu Tranh phái tới muốn tiến lên giải vây, lại bị các võ tướng khác cố ý vô tình đẩy ra.

Khuôn mặt tái nhợt của Liễu Tê Ngô vẫn không có biểu cảm gì. Hắn nâng mắt lên, bình tĩnh đảo qua Triệu Mãnh, Tôn Thao, và những gương mặt ồn ào, quen thuộc mà xa lạ kia...

Những người này vốn nên trong tương lai bị thanh trừng hoặc tàn lụi trong chiến loạn, giờ phút này đều sống động đứng ở đây, vì ‘hắn’ mà làm ầm ĩ.

Một luồng nước ấm khó tả trộn lẫn chua xót, đột nhiên không kịp phòng ngừa xông lên trong lòng, lại bị mạnh mẽ kiềm chế xuống.

Hắn không nói gì, đưa tay tiếp nhận chén rượu mạnh trong tay Triệu Mãnh. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ngửa đầu, “Ực ực ực”, yết hầu chuyển động, thế mà lại uống một hơi cạn sạch chén rượu lớn đầy ắp kia! Đáy chén mạnh mẽ cụng xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Rượu nhập hầu, cay độc như đao, đốt cháy dạ dày hắn cuồn cuộn như sóng, khuôn mặt vốn đã tái nhợt trong nháy mắt trút hết tia huyết sắc cuối cùng, ngay cả môi nhạt màu cũng phiếm xanh. Nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp.

“Hảo! Phò mã gia thống khoái!” Sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, có người reo hò, nhưng càng nhiều người là hai mặt nhìn nhau. Cái đồ ma ốm này không muốn sống nữa sao?

“Chén thứ hai! Kính Vương gia chúng ta...” Tôn Thao đảo mắt, lập tức lại rót đầy một chén đưa qua.

Liễu Tê Ngô vẫn trầm mặc nhận lấy, lại lần nữa ngửa đầu rót xuống. Lần này, khi hắn đặt chén xuống, thân thể lung lay một chút gần như không thể phát hiện, đầu ngón tay dùng sức đè chặt mép bàn mới đứng vững, thái dương rịn ra mồ hôi lạnh tinh mịn.

“Chén thứ ba! Kính...”

“Đủ rồi!” Một tiếng quát to trầm thấp uy nghiêm vang lên. Trấn Quốc Công Địch Nhung bước nhanh đi tới, một tay đè lại cổ tay Tôn Thao vẫn còn định rót rượu.

Ánh mắt sắc bén của ông đảo qua khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Liễu Tê Ngô, trầm giọng nói: “Liễu Thị Lang thân thể ốm yếu, không chịu nổi các ngươi uống kiểu trâu bò này! Tâm ý tới là được, chớ có lầm giờ lành!”

Ông quay đầu đưa ánh mắt cho Trần Đại. Trần Đại lập tức hiểu ý, tiến lên đỡ lấy cánh tay Liễu Tê Ngô: “Phò mã gia, ngài say rồi, tiểu nhân đỡ ngài đi tân phòng nghỉ tạm.” Địch Hiển cũng vội vàng xông tới hỗ trợ nâng.

Các võ tướng thấy Địch Nhung đã lên tiếng, lại nhìn bộ dạng Liễu Tê Ngô tùy thời muốn ngã xuống, cũng ngượng ngùng thu tiếng. Thật sự đem người uống c.h.ế.t trong đêm tân hôn, đó chính là gây phiền toái lớn cho Vương gia.

 

back top