Thì ra Quý Vân đã ràng buộc với một Hệ thống.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, y sẽ nhận được hạt giống lương thực chịu hạn và năng suất cao.
Có những hạt giống này, có thể giải quyết được nạn đói trong năm đói kém hiện tại.
Và điều nữa là, có thể trở về thế giới ban đầu.
Lúc này ta mới biết, Quý Vân thực sự là cái tên đối thủ không đội trời chung mà ta căm ghét.
Hôm đó là sinh nhật hai mươi tuổi của ta.
Để chứng minh mình đã trưởng thành, ta lén cùng huynh đệ đến tửu quán nhảy múa.
Quý Vân lại bất ngờ xuất hiện.
Càng không ngờ lại xảy ra tai nạn.
Hai đứa ta cùng nhau lăn xuống cầu thang, còn khóa môi một phát.
Rồi cứ thế mà mơ mơ màng màng xuyên không.
Ta trừng mắt nhìn y: “Đều tại ngươi, ngươi không xuất hiện thì chúng ta đã không lăn xuống cầu thang, cũng sẽ không xuyên đến cái nơi quỷ quái này.”
“Nhân tiện, nhiệm vụ của ngươi là gì?”
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Quý Vân đáng ngờ hiện lên một vệt đỏ ửng.
“Chuyện này để sau rồi nói.”
Nói xong, y nhanh chóng quay người lủi về phòng.
Chưa đầy một khắc, lại chạy ra, một tay vác ta lên.
“Về phòng, ngủ.”
Chương 16 (Kết thúc):
Nửa năm sau, việc lai tạo giống của Quý Vân thành công.
Y thông qua tiến cử, dâng lên cho đương kim Hoàng thượng.
Thiên tử đại duyệt, hạ lệnh cả nước trồng trọt.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi đã giải quyết được mọi vấn đề về thiên tai đói kém.
Nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta cũng nhờ sự giúp đỡ của Hệ thống mà cuối cùng đã về nhà.
Tỉnh lại trên giường bệnh, nhìn thấy phụ mẫu và các huynh trưởng đều ở bên cạnh.
Nước mắt ta lập tức rơi xuống.
Lần đầu tiên xa nhà lâu như vậy, chịu nhiều khổ sở như vậy, trong lòng ủy khuất không thôi.
Ôm họ khóc một trận lớn.
Rồi vội vàng hỏi về Quý Vân:
“Hắn thế nào rồi, hắn đã về chưa?”
Đại ca đắc ý nói: “Yên tâm, chắc chắn tỉnh, ta đã dùng công nghệ mới nhất mà công ty vừa nghiên cứu được lên người hắn rồi.”
Nhị ca cũng ngẩng cằm.
“Và cả giống cây trồng ưu việt mà ta dày công lai tạo, cũng cho hắn hết rồi, thằng nhóc đó hời quá.”
Thì ra là đại ca và nhị ca đã giúp chúng ta trở về.
Nhưng, “Tại sao không đưa Hệ thống cho ta?”
Như vậy ta ít nhất cũng có thể làm Vương làm Chúa ở cổ đại, không cần phải để cho cái tên Quý Vân đó hưởng lợi.
Đại ca gõ vào trán ta một cái.
“Với cái dáng vẻ ngũ cốc không phân biệt, tứ chi không chịu làm của ngươi, còn đòi trồng trọt? Tự nuôi mình còn khó.”
Chậc, có gì mà ghê gớm chứ.
Dám coi thường ta.
Quý Vân tỉnh lại muộn hơn ta.
Đại ca nói là do Hệ thống quá tải, tiêu hao quá nhiều tinh lực của hắn.
Hai ngày trước ta đã chờ ở bên giường bệnh.
Đến ngày thứ ba mới thấy hắn mở mắt, lòng ta cuối cùng cũng yên tâm.
Lén lau khô khóe mắt, vừa định cười nhạo hắn là heo lười.
Thì bị Quý Vân kéo mạnh vào lòng.
“Ngươi không sao, tốt quá.”
Trong mắt hắn là niềm vui sướng khi đã mất lại tìm thấy.
Ta đẩy hắn ra, hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.
“Đây là thời hiện đại, chúng ta là đối thủ không đội trời chung, ngươi đừng hòng động tay động chân với ta nữa, đại ca nhị ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Trừ phi ngươi nói cho ta biết, nhiệm vụ Hệ thống của ngươi là gì?”
Quý Vân bật cười.
“Ta đã nói rồi mà, để sau rồi nói.”
Khốn kiếp, dám chơi xỏ ta.
Muốn ăn, không có cửa đâu.
“Và nữa, sau này không được gọi ta là Tiểu Cửu.”
Nghe dễ khiến người ta nghĩ lung tung.
“Thế ta cứ muốn gọi thì sao?”
“Vậy ta sẽ đổi tên.”
Ta mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ hiu hiu.
Thời tiết thật đẹp.
END.
