XUYÊN ĐẾN CỔ ĐẠI, TA CÙNG NAM THÊ KIỀU KHÍ TỪNG BƯỚC LÀM GIÀU

Chương 8

Việc chăn nuôi sớm có tiến triển.

Lãnh đạo mới của cấp trên là một người dám đột phá, đã chọn hợp tác với ta.

Sự thật chứng minh hợp tác với ta là một lựa chọn đúng đắn, trại chăn nuôi này nhanh chóng phát triển trong thành, âm thầm trở thành người dẫn đầu trong lĩnh vực này.

Và ta cũng nhận được rất nhiều lợi ích.

Lợi ích lớn nhất đương nhiên là có nhiều tiền hơn.

Sau khi sắm sửa thêm nhiều đồ dùng trong nhà, ta đếm số tiền trong tay.

Đợi đến khi trại chăn nuôi hợp tác với bên ngoài, hẳn là sẽ có thêm một khoản chia lợi nhuận không nhỏ.

Nương đã lớn tuổi, ta cũng không nỡ để bà làm những việc đồng áng nặng nhọc nữa. Người già không thể ngồi yên, nhưng trại chăn nuôi vì ta mà sẵn lòng cung cấp một vị trí công việc nhẹ nhàng hơn, đó cũng là một nơi tốt.

Ta cũng muốn đưa A Thư đến thành sống, theo ta được biết, thực ra trước đây hắn là người thành.

Vì cha ruột hắn ghét bỏ hắn là quái nhân, nhân lúc mẹ hắn qua đời đã bán hắn đi.

Theo ta coi như đã nếm trải hết những khổ cực chưa từng nếm qua.

Ta không khỏi thở dài: “Haiz.”

“Thở dài cái gì?” Trần Ngọc Thư nhìn ta.

Ta đáp hắn: “Đang nghĩ làm sao để có thêm nhiều tiền, theo ta ngươi đã sạm đi thế này rồi.”

Trần Ngọc Thư bây giờ vén cả ống quần lên, mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình.

Không biết học ai mà ngồi đó thản nhiên như một tay thô lỗ.

Trần Ngọc Thư nheo mắt nhìn ta: “Ngươi chê ta sạm!”

Ta biết hắn cố ý trêu ta, nhưng ta vẫn giải thích:

“Sao có thể, ta chỉ cảm thấy ta vẫn chưa nuôi ngươi tốt thôi.”

Trần Ngọc Thư kéo ghế lại gần, đưa tay mạnh bạo xoa đầu ta.

“Nghĩ linh tinh gì vậy, ta thích thế này theo ngươi thôi.”

Ta nhân tiện nằm thẳng lên đùi hắn, thoải mái thở dài một tiếng.

Trần Ngọc Thư bỏ tay đang xoa tóc ta, cúi xuống hôn ta một cái.

Ta nhìn Trần Ngọc Thư phía trên, đột nhiên hỏi hắn:

“A Thư, ngươi có muốn rời khỏi nơi này, đi đến một nơi tốt hơn để sống không.”

Nói xong Trần Ngọc Thư liền sững người.

Điều tồi tệ hơn là hắn đã khóc.

Ở bên nhau lâu như vậy, ngoài việc có vẻ sạm hơn một chút, tính tình hắn vẫn được ta chiều chuộng trở nên làm nũng hơn.

Hắn dám bộc lộ sự không hài lòng và tình yêu, dám giao tiếp rõ ràng mà không che giấu cảm xúc.

Lần khóc này càng giống một đứa trẻ làm nũng.

Nước mắt Trần Ngọc Thư rơi xuống mặt ta:

“Ngươi không thể như vậy… Ngươi đã nói sẽ không bỏ ta, ngươi cưới ta, phải chịu trách nhiệm.”

“Ngươi đừng cảm thấy không nuôi ta tốt, ta tự nguyện như vậy, hơn nữa đó cũng không phải lỗi của ngươi, là ta cam tâm.”

Ta vội vàng đứng dậy khỏi đùi hắn, không chút do dự ôm lấy hắn.

Trần Ngọc Thư ôm lại ta.

Ta vội vàng nói hết câu:

“A Thư, ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta muốn nói ngươi có muốn cùng ta và nương lên thành sống không.”

Trần Ngọc Thư vùi đầu vào lòng ta, không chút do dự gật đầu:

“Ngươi đi đâu ta đi đó.”

 

 

back top