XUYÊN ĐẾN CỔ ĐẠI, TA CÙNG NAM THÊ KIỀU KHÍ TỪNG BƯỚC LÀM GIÀU

Chương 5

Tối đến, sau khi rửa ráy xong, ta nằm trên giường suy nghĩ chuyện làm ăn.

Trần Ngọc Thư đẩy cửa bước vào, hắn mặc áo của ta nên trông có vẻ rộng thùng thình.

Ta nhìn hắn, dang tay ra.

Trần Ngọc Thư lập tức chui vào lòng ta.

Ta ôm hắn: “Hôm nào ta đưa ngươi đi mua vài bộ quần áo vừa vặn.”

Trần Ngọc Thư lắc đầu:

“Đừng lãng phí tiền.”

“Sao lại là lãng phí tiền.” Ta nghiêm túc nói, “Rồi ta cũng mua vài bộ quần áo mới cho nương, quần áo của bà giặt đến bạc màu hết rồi.”

Ta ôm hắn nói những chuyện vụn vặt này.

Một lúc lâu không nghe thấy hắn đáp lời, ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đang nằm sấp trên người ta, ánh mắt sáng rực.

Ta thấy buồn cười: “Nhìn ta như vậy làm gì?”

Trần Ngọc Thư ôm mặt ta:

“Thích.”

Nói xong hắn cúi đầu hôn ta một cái:

“Thích ngươi.”

Ta khựng lại, lật người đè hắn xuống dưới.

Nụ hôn mãnh liệt kết nối hai trái tim rực cháy.

Quần áo bị xốc xệch, tay ta đặt ở mép quần hắn.

Vừa dùng chút lực, ta đã bị Trần Ngọc Thư giữ chặt.

Ta ngóc người dậy, giọng hơi khàn: “Hử?”

Không biết có phải ta nhầm không, ta cảm thấy tay Trần Ngọc Thư hơi run.

Ta vội nhìn mặt hắn, thấy sắc mặt hắn cũng hơi tái.

Vừa nãy hôn quá đắm say, ta không để ý.

Ta sờ mặt hắn: “Sao vậy A Thư? Khó chịu ở đâu à?”

Trần Ngọc Thư thở dốc, giọng cũng hơi run: “Không…”

Ta chớp mắt, trấn tĩnh vài giây rồi đưa tay sửa lại quần áo bị làm xộc xệch của hắn.

Hắn vẫn chưa thể chấp nhận mức độ thân mật này sao?

Nhưng phản ứng trên người ta lại không thể bỏ qua, ta nằm xuống bên cạnh, giữ khoảng cách với Trần Ngọc Thư.

Trần Ngọc Thư dường như nghĩ ta giận:

“Ta không phải là không muốn… Ta chỉ là… chỉ là…”

Hắn nắm lấy tay ta, có chút nói năng lộn xộn.

Nhưng ta hoàn toàn không nghe lọt tai, ta rút tay về che mặt.

“A Thư, ngươi để ta bình tĩnh lại đã.”

Nếu còn chạm vào ngươi, ta sẽ không kiềm chế được nữa.

Lâu sau không thấy động tĩnh bên cạnh, ta mới hoàn hồn quay sang nhìn Trần Ngọc Thư.

Vừa nhìn ta đã giật mình, cả hốc mắt hắn đỏ hoe, nước mắt chực chờ rơi xuống.

Ta vội ngồi dậy ôm hắn:

“Sao vậy A Thư? Vừa nãy ta dọa ngươi à?”

“Lỗi của ta, lỗi của ta, ta không nên vội vàng như vậy, ta xin lỗi…”

Lời dỗ dành chưa nói được mấy câu đã bị Trần Ngọc Thư ngắt lời.

Hắn lắc đầu trong lòng ta, giọng nghẹn ngào:

“Không trách ngươi, ta chỉ là… chỉ là sợ ngươi thấy ta rất kỳ lạ…”

Ta vỗ lưng hắn để hắn bình tĩnh lại: “Kỳ lạ chỗ nào, ngươi xem ta cũng thích nam nhân, chúng ta giống nhau mà.”

“Không giống.” Trần Ngọc Thư phản bác ta, “Bởi vì ta, ta…”

Hắn nghẹn lại nửa ngày cũng không nói tiếp được.

Ta vội vàng tiếp lời:

“Đừng sợ, A Thư của chúng ta không hề kỳ lạ chút nào, dù ngươi có là thế nào thì vẫn là A Thư của ta.”

Cảm xúc của Trần Ngọc Thư dần ổn định.

Hắn do dự, ngẩng người lên hôn ta:

“A Xuyên, ngươi cho ta thêm chút thời gian.”

Ta đáp lại hắn:

“Ân, một đời thời gian đều cho ngươi.”

 

 

back top