“Đại Xuyên, thê tử nhà ngươi lại trốn việc rồi kìa.”
Lý Cẩu Đản, kẻ đi ngang bờ ruộng, lớn tiếng gọi ta một tiếng.
Rồi hắn tặc lưỡi, ánh mắt đầy ý xấu quét qua Trần Ngọc Thư.
“Quả nhiên nương ta nói không sai, dáng vẻ đích thị là một con hồ ly tinh.”
Lý Cẩu Đản không hề kiêng nể mà bình phẩm về Trần Ngọc Thư.
Ta liếc nhìn hắn, cái liềm trong tay ta phóng ra, cắm phập xuống ngay bên cạnh chân hắn.
Lý Cẩu Đản sợ đến xanh mặt: “Chu Viễn Xuyên, ngươi bị điên rồi à?”
Ta lạnh mặt cảnh cáo hắn:
“Ngươi còn dám nói thêm một lời nữa, ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh.”
Lý Cẩu Đản nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên người ta, lẩm bẩm chửi rủa rồi bỏ đi.
Sau khi hắn đi khuất, ta quay sang nhìn Trần Ngọc Thư đang đứng giữa đồng. Hắn chống tay lên đầu gối, chiếc gùi trên lưng gần như đè hắn cong cả người.
Ta xoa xoa thái dương, nhìn khung cảnh xa lạ này, đành phải chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên không.
Xem ra người đang đứng đó chính là vị thê tử bất đắc dĩ của ta, Trần Ngọc Thư.
Mẫu thân Trần Ngọc Thư mất sớm, hắn bị cha ruột và người vợ mới cưới bán cho chủ nhân cũ của thân xác ta.
Ta thở dài một tiếng, bước đến bên cạnh Trần Ngọc Thư.
Hắn đang gánh một gùi cao lương, nhìn qua là biết chưa từng làm việc nặng như thế, mệt đến mức thở dốc.
Gương mặt hắn cũng bị nắng gắt làm cho ửng đỏ.
Lòng ta mềm đi, đưa tay gỡ chiếc gùi của hắn: “Ngươi đi nghỉ một lát đi.”
Trần Ngọc Thư giữ chặt quai gùi, lắc đầu.
“Ta làm được… Ta không lười biếng…”
Nghe kỹ còn mang theo chút giọng nghẹn ngào sắp khóc.
Rõ ràng là bị lời của Lý Cẩu Đản làm cho tủi thân.
Ta mạnh mẽ gỡ chiếc gùi xuống, dắt hắn đến chỗ bóng râm nghỉ ngơi.
“Ngoan, chút việc cỏn con này sao phải cần đến ngươi, đợi ta làm xong, chúng ta cùng về nhà.”
Trần Ngọc Thư bị ta ấn cho ngồi xuống, ta cầm lấy gùi của hắn rồi tiếp tục công việc.
Hắn cứ ngồi đó lặng lẽ nhìn ta.
Làm xong việc, ta thấy hắn vùi đầu vào giữa hai đầu gối, không nhúc nhích.
Ta bước tới vỗ vai hắn: “Trần Ngọc Thư? A Thư?”
Gọi vài tiếng, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt có chút ngây dại.
Nhìn bộ dạng này của hắn, ta đoán có lẽ hắn hơi say nắng rồi.
Ta vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt hắn: “Lại đây, ta cõng ngươi về nhà.”
Trần Ngọc Thư nằm sấp trên lưng ta.
Cảm nhận hơi thở của hắn, tim ta rung động khẽ.
Coi như ta nhặt được một thê tử để cùng chung sống, tuy hắn có chút làm nũng, nhưng thê tử chẳng phải là để mà yêu thương sao.
Trần Ngọc Thư vòng tay ôm cổ ta: “Ta đỡ hơn rồi, ta có thể tự đi được.”
Ta cõng hắn mà không chịu buông tay.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, miệng lại thốt ra những lời không mấy dễ nghe.
Ta trừng mắt nhìn họ một cái thật dữ tợn, khiến những người đó vội vàng im miệng.
Trần Ngọc Thư nắm chặt cổ áo ta: “Ta không phải là muốn trốn việc…”
Ta đỡ chân hắn rồi nhấc người hắn lên cao hơn một chút, Trần Ngọc Thư vội ôm chặt lấy cổ ta.
Ta cười khẩy một tiếng:
“A Thư nhà ta chỉ là làm nũng một chút thôi. Huống hồ, ta không nỡ để thê tử của ta làm những việc này.”
