Ngoại truyện:
Chớp mắt, đã đến ngày sinh nở.
Bùi Lăng Chu nghe tin, lập tức bỏ hết mọi công việc chạy đến.
Ông nội cũng đã đứng đợi ở cửa phòng sinh, chống gậy đi đi lại lại vì lo lắng.
Tôi bình an sinh hạ một cặp song sinh tại bệnh viện.
Sau khi xuất viện.
Bùi Lăng Chu liền nôn nóng định ngày cưới ba tháng sau đó.
Ngày cưới, Thẩm Từ cùng chồng cậu ấy đi du lịch.
Nên chỉ gửi quà mừng, người không đến.
Tôi và Bùi Lăng Chu vừa tổ chức xong nghi thức trở về phòng xem con, quản gia đã vội vã chạy đến, nói Giang Trạm cùng cha mẹ tôi đến.
Tôi và Bùi Lăng Chu nhìn nhau, nhanh chóng đi về phía phòng tiệc.
Lâu ngày không gặp, cha mẹ Giang già đi không ít.
Có lẽ sau khi công ty phá sản, những ngày này họ sống không tốt.
Hai bên tóc mai đã bạc, lưng hơi còng xuống.
Giang Trạm vừa nhìn thấy tôi, liền muốn xông lên.
Bị hai người vệ sĩ giữ chặt lại.
“Giang Thần, anh nhận tiền rồi tại sao còn quay lại! Chu ca là của tôi, người kết hôn với anh ấy phải là tôi!”
Nó nhìn Bùi Lăng Chu đứng một bên không hề lay động.
Ánh mắt gần như điên cuồng, giọng nói chói tai.
Toàn bộ thần thái như phát điên, lớn tiếng gào lên:
“Chu ca nhìn cho rõ! Anh ta chỉ vì tiền của anh! Anh ta tham lam hư vinh, căn bản không yêu anh! Tôi mới là người thật lòng yêu anh!”
Bùi Lăng Chu nghe vậy, khẽ cười một tiếng:
“Thế thì tốt quá rồi.”
“Vừa hay tôi có rất nhiều tiền.”
Giang Trạm sững sờ, m.á.u trên mặt rút hết:
Nó lắc đầu: “Không đúng, chúng ta mới nên là một cặp chứ! Giang Thần rõ ràng chỉ là một nhân vật pháo hôi, anh ta dựa vào đâu…”
“Câm miệng!”
Bùi Lăng Chu cắt ngang lời nó, ánh mắt lạnh như băng đã tôi luyện.
“Đem mấy con mèo con ch.ó con này ném ra ngoài!”
Anh ta nhìn khắp cả phòng, giọng nói không lớn, nhưng rõ ràng đè át tất cả những lời thì thầm:
“Từ nay về sau, ai dám ra tay giúp nhà họ Giang, chính là đối thủ làm ăn của nhà họ Bùi! Hơn nữa là đối đầu với tôi!”
Vừa dứt lời, cả phòng yên lặng.
Ánh hy vọng cuối cùng trong mắt cha Giang hoàn toàn tắt lịm.
Ông ta đột ngột quay người, dưới con mắt của mọi người.
Dùng hết sức lực tát mạnh Giang Trạm một cái.
Giọng nói tràn đầy hối hận và tuyệt vọng: “Đồ sao chổi!”
“Đáng lẽ người nên đuổi đi từ đầu là mày! Là mày đã hủy hoại nhà họ Giang!”
Tôi nhìn cảnh náo kịch trước mắt, chỉ thấy mỉa mai.
Rõ ràng không lâu trước đây, Giang Trạm vẫn là bảo bối được họ nâng niu trong lòng bàn tay.
Bây giờ vì lợi ích, lại cắn xé lẫn nhau.
Thật đáng cười.
