VÌ TIỀN TÔI GIẢ LÀM BETA, AI NGỜ LẠI MANG THAI CON CỦA NAM CHÍNH BỊ TUYỆT TỰ

Chương 15

Thấy mặt trời sắp lặn, Thẩm Từ vẫn chưa về.

Sự bất an trong lòng dần lan rộng.

Bình thường Thẩm Từ đi ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ nửa ngày là về.

Hôm nay lại đi đặc biệt lâu.

Lẽ nào xảy ra chuyện rồi?

Tôi đè nén sự hoảng loạn, tìm đến bác sĩ gia đình James cùng sống trên đảo.

Kéo tay áo anh ta đi ra ngoài.

“James, anh đi cùng tôi ra đảo tìm Thẩm Từ.”

“Cậu ấy vẫn chưa về, tôi rất lo lắng cho cậu ấy.”

Kết quả trước mắt tôi đột nhiên tối sầm.

Suýt chút nữa ngã xuống đất.

May mà James bên cạnh kịp thời đưa tay đỡ lấy tôi.

Anh ta cúi đầu, đôi mắt màu xanh lục đầy vẻ quan tâm.

“Jiang, cậu không sao chứ?”

“Tôi không…”

Tôi vừa đáp lời, vừa ngẩng đầu lên.

Lại đột ngột chạm vào một đôi mắt thờ ơ và sâu thẳm không xa phía trước.

Chủ nhân của đôi mắt chăm chú nhìn theo tôi.

Bỗng nhiên cười một tiếng, khóe môi cong lên một độ cong chế giễu.

Yên lặng nhìn tôi.

Sắc mặt tôi lập tức trắng bệch.

Điện thoại kịp lúc sáng lên, tin nhắn như thể bị trì hoãn.

Liên tiếp bật ra.

【Mau chạy! Bọn họ tìm đến rồi!】

【Tôi bị bắt rồi.】

【Huhu bảo bối, đừng trách tôi, chúng ta huề nhau rồi.】

Nhìn thứ tự tin nhắn, chắc là đã gửi từ lâu rồi.

Tôi đã nói mà, tín hiệu trên đảo này không tốt, thật là hỏng việc!

Lòng tôi sợ hãi.

Lại ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Lăng Chu.

Anh ta dường như đã gầy đi rất nhiều, càng làm nổi bật đường nét lạnh lùng sắc bén.

Anh ta từng bước đi về phía tôi.

Vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía James bên cạnh tôi.

Rồi lại quay đầu nhìn tôi.

Bình tĩnh mở lời:

“Cậu cứ mang thai con của tôi, rồi dây dưa với người khác như vậy sao?”

Tôi sững sờ.

Con của tôi?

“Sao anh biết đứa bé là của anh?”

“Anh không phải tuyệt tự sao?”

Bùi Lăng Chu cười lạnh:

“Ai nói với cậu, ông đây tuyệt tự?”

“Giang Thần, lá gan cậu lớn thật đấy?”

Anh ta lại bước thêm một bước, thân hình cao lớn gần như bao trùm lấy tôi.

James bên cạnh đã bị vệ sĩ của Bùi Lăng Chu đưa đi.

Trong không gian chỉ còn lại hai chúng tôi.

Anh ta nhìn cái bụng bầu đã rõ ràng của tôi, giọng nói khàn khàn đáng sợ:

“Ngụy trang Beta, mang thai, giả chết. Hừ! Còn nhận hai trăm triệu của nhà họ Giang, bán tôi cho Giang Trạm.”

Anh ta nhướng mắt lên, gần như bật cười vì tức giận.

“Cậu còn có bất ngờ nào nữa, mà tôi không biết?”

Tôi nuốt nước bọt, khô khan nói: “Không, không còn nữa.”

【?? Giọng điệu nam chính sao lại giống như đang ghen vậy?】

【Không phải chứ không phải chứ, anh ta thật sự yêu thế thân rồi sao? Vai chính thức của tôi đâu?!】

【Lầu trên tỉnh lại đi, vai chính thức nào? Cậu nhìn kỹ ánh mắt nam chính đi, sắp nuốt chửng nam phụ rồi kìa.】

【Vậy chứng tuyệt tự là giả sao?】

【Bây giờ các người mới phản ứng kịp nam chính đã yêu nam phụ từ lâu rồi sao? Chiếc đồng hồ trên tay nam phụ trước đó, là di vật duy nhất mẹ nam chính để lại cho anh ta, bảo nam chính tặng cho người anh ta yêu nhất trong tương lai.】

 

 

back top