Giang Trạm đối diện với ánh mắt của tôi, ánh mắt né tránh trong thoáng chốc.
Dường như vẫn còn sợ hãi chuyện lần trước tôi đẩy nó xuống lầu.
Tôi không nhanh không chậm mở lời:
“Tôi đến làm một giao dịch với cậu.”
“Hai trăm triệu, mua người trong lòng cậu, rẻ không?”
Giang Trạm như bị dẫm phải đuôi, “Anh dựa vào đâu mà làm giao dịch với tôi?”
“Chu ca căn bản sẽ không để mắt đến anh!”
Ánh mắt cậu ta chợt dừng lại trên chiếc đồng hồ nơi cổ tay tôi.
Sắc mặt thay đổi đột ngột:
“Anh ấy ngay cả cái này cũng cho anh sao?”
“Không thể nào… anh rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?!”
Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ.
Đây là thứ mà Bùi Lăng Chu đã đặc biệt dặn dò tôi đeo lên trước khi ra ngoài.
Chẳng lẽ nó có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Không có thời gian suy nghĩ kỹ.
Tôi ngước mắt lên, mặt không đổi sắc bịa chuyện:
“Lăng Chu đã cầu hôn tôi rồi.”
“Nếu không phải tôi sợ sau khi kết hôn không được tự do, cậu nghĩ còn đến lượt cậu sao?”
“Hoặc là dứt khoát đưa tiền, tôi lập tức biến mất. Hoặc là tôi quay về kết hôn với anh ấy.”
“Cậu chọn đi!”
Giang Trạm cắn chặt răng, như thể đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Không tranh cãi nữa, quay sang nhìn cha mẹ.
Từ kẽ răng phẫn nộ thốt ra một câu.
“Ba, mẹ, đưa tiền cho anh ta!”
Mẹ Giang còn muốn khuyên ngăn, nhưng tôi đã mất kiên nhẫn đứng dậy.
“Muốn đưa thì đưa, không đưa thì tôi phải quay về chuẩn bị hôn lễ rồi.”
Giang Trạm một tay kéo bà lại, vẻ mặt cầu xin.
“Mẹ, không phải mẹ yêu con nhất, thương con nhất sao? Mẹ cứ đưa tiền cho anh ta đi.”
“Đợi con kết hôn với Bùi Lăng Chu, hai trăm triệu là cái gì?”
Nó quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi, từng chữ từng câu:
“Hy vọng anh nói lời giữ lời, lấy tiền rồi thì cút xa một chút, đừng bao giờ quay lại!”
Tôi cười.
“Được.”
