Hiệu suất làm việc của Thẩm Từ rất cao.
Chưa đầy một giờ, cậu ấy đã gửi cho tôi một kế hoạch trốn chạy chi tiết.
Trước khi cúp điện thoại, cậu ấy đột nhiên hạ thấp giọng:
“Đúng rồi, tôi còn chuẩn bị phúc lợi cho chúng ta nữa.”
“Cậu tìm cơ hội chuồn đi ngay, cái gã đàn ông thối tha lăng nhăng gì đó, anh đây đưa cậu đi hưởng phước!”
Tôi cười cười.
Giọng nói lạnh lùng mang theo chút tàn nhẫn:
“Trước khi đi, tôi phải đi thu một chút lãi đã.”
Trước đây, tôi luôn ôm một chút may mắn đối với những dòng bình luận ác ý đó.
Tôi đi theo Bùi Lăng Chu hai năm.
Trong hai năm cuộc sống này, tôi đã sớm nảy sinh một chút thích…
Được rồi.
Là rất thích.
Sau khi biết mình có thai, tôi đã nghĩ đến việc dùng đứa bé ép anh ta cưới tôi.
Nhưng không ngờ, người anh ta để trong lòng, lại là Giang Trạm.
Nếu là người khác tôi còn có thể tranh giành, cướp đoạt.
Nhưng là Giang Trạm.
Tôi chỉ cảm thấy người bị cậu ta chạm vào.
Đều ghê tởm hết sức.
Lần nữa bước vào biệt thự nhà họ Giang, lòng tôi tĩnh lặng không một gợn sóng.
Quản gia dẫn tôi vào phòng khách.
Cha Giang ngồi ngay ngắn trên sofa đọc báo.
Mẹ Giang và Giang Trạm tựa vào nhau cười nói.
Bà đưa tay chấm lên trán Giang Trạm, ánh mắt tràn đầy sự nuông chiều.
Sự xuất hiện của tôi như nhấn nút tắt tiếng.
Tiếng cười im bặt.
Cha tôi không ngẩng đầu.
“Còn biết đường về sao?”
“Đã về nhà rồi, thì ngoan ngoãn xin lỗi em trai con đi, sau này đừng tùy hứng nữa.”
Giang Trạm lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt tôi.
Giọng điệu mang theo gai nhọn:
“Anh, anh và Bùi Lăng Chu rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Tôi nói cho anh biết, anh ấy là của tôi, anh tránh xa anh ấy ra!”
Mẹ tôi cũng nhíu mày, ngầm trách móc:
“A Thần, con là anh trai, đừng giành giật với em trai.”
Tôi khẽ cười.
Ánh mắt quét qua từng khuôn mặt của họ.
“Nó cướp đồ của tôi, còn ít sao?”
