Ngày đầu tiên Dung Trạm về Đông Cung, liền nhốt ta vào địa lao, thi hành roi vọt.
Là y tự mình hành hình, không, là tự mình ban thưởng cho ta.
Thiếu niên bạch y dung mạo kiều diễm, mặt không biểu cảm vung roi, quất mạnh lên n.g.ự.c ta đang săn chắc cơ bắp.
Ta hít vào một hơi lạnh, lập tức tinh thần sảng khoái, sau đó chằm chằm nhìn y khàn giọng mở miệng: "Tiểu nhân Lục Ngộ, đa tạ Điện hạ ban thưởng."
Dung Trạm tức đến nghiến răng, tiếp tục quất roi.
Ta cười hóm hỉnh, tiếp tục mở miệng trêu chọc: "Điện hạ, tay Ngài có đau không? Có cần ta giúp Ngài thổi một chút không?"
Roi thứ ba, y trực tiếp quất rách da ta, m.á.u tươi chảy đầm đìa.
Hít, sướng quá!
Cơ thể ta căng cứng, ngửa đầu nuốt nước bọt, cổ áo bị roi đánh rách, mồ hôi chảy dọc theo chiếc cổ cơ bắp trôi vào sâu bên trong.
Ánh mắt Dung Trạm theo bản năng khựng lại, sau đó như bị bỏng mà dời tầm mắt đi, tiếp tục cắn môi dùng roi đánh ta, vành tai càng ngày càng đỏ, chắc chắn là bị ta chọc tức đến hỏng rồi.
Chẳng mấy chốc áo trên của ta bị đánh đến tan nát, trên lồng n.g.ự.c cơ bắp nổi lên từng vết đỏ, có chỗ đã thấy máu.
Ta cười thầm trong lòng, quả nhiên y không có chút công phu nào, ngay cả việc dùng roi đánh người cũng không dùng được sức mạnh, hơn nữa y cũng không phát hiện ra ta đã sớm lén cởi trói đôi tay bị trói lại rồi.
Dùng sức quất xong năm mươi roi, Dung Trạm đã sớm thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa. Còn ta vẫn tinh thần sung mãn, khả năng ăn nói không giảm chút nào.
"Thái tử điện hạ, tiểu nhân còn muốn nữa."
Ta chằm chằm nhìn y, ánh mắt đầy vẻ xâm lược.
Má kiều diễm ướt đẫm mồ hôi của Dung Trạm đột nhiên đỏ bừng, sau đó xấu hổ hóa giận, tức đến không nói nên lời.
Y cuối cùng cũng nhận ra ta không phải là người bình thường, ta không những có thể chất tốt, mà còn là một kẻ biến thái mặt dày, coi việc bị đánh roi là ban thưởng!
Tần Võ và Nguỵ Ngạn đang đứng xem hình phạt nhỏ giọng bàn tán: "Điện hạ không phải nói người này ý đồ hành thích chưa thành sao? Vì sao người này lại chủ động dâng mình đến cửa?"
"Ta làm sao biết được? Ta chỉ biết hình như Điện hạ đánh tên thích khách này sướng rồi."
"Ưm, hay là ngày khác hai ta cũng thử chơi xem? Hì hì, ta da dày thịt béo, A Ngạn ngươi cứ tùy tiện đánh ta."
"Câm miệng!"
Tiếng hai người xì xào quá lớn, Dung Trạm quay đầu lạnh lùng liếc qua.
"Ai muốn bị đánh thì giờ đến đây, Cô sẽ đánh cho các ngươi sướng ngay tại chỗ."
Tần Võ và Nguỵ Ngạn lập tức im bặt, ta kinh ngạc nhướng mày, xem ra Dung Trạm đã sớm biết mối quan hệ giữa hai thuộc hạ của y, dường như cũng không có ý định trách phạt họ.
Dung Trạm không thể làm gì ta, nhưng cũng không muốn g.i.ế.c ta.
Y trực tiếp coi ta như vật chướng mắt, nhốt ta trong địa lao, còn mình thì vẫn như thường lệ mỗi ngày vào cung giúp Hoàng đế xử lý chính sự triều đình.
Có lẽ đoán được ta không thật sự muốn ám sát Dung Trạm, Tần Võ rảnh rỗi lại đến tìm ta nói chuyện phiếm.
"Lục huynh, rốt cuộc huynh và Thái tử điện hạ nhà ta có quan hệ gì? Ta cảm thấy Điện hạ hình như rất ghét huynh, nhưng lại không muốn huynh chết. Mà ánh mắt huynh nhìn Điện hạ, hình như cũng không đúng lắm."
Ta không phủ nhận ý đồ xấu của mình, thế là thẳng thắn kể lại chuyện xảy ra đêm đó, Tần Võ kinh ngạc xong, lập tức giơ ngón cái, còn kích động bắt tay ta.
"Thì ra là đồng đạo trung nhân! Lục huynh quả là tấm gương của bọn ta!"
Vài ngày sau, Tần Võ với một vết tát đỏ chót trên mặt, lại đến thỉnh giáo ta những vấn đề khác.
Thế là ta đem những kỹ thuật đặc biệt học được từ Lão Lục truyền thụ hết, rồi hai chúng ta trở thành bạn bè thân thiết, thậm chí đôi khi Dung Trạm không ở Đông Cung, Tần Võ còn thả ta ra ngoài cho ta phơi nắng đi dạo.
Đông Cung vẫn là Đông Cung ta quen thuộc, chỉ là được tân trang lại một lần, điều này khiến ta có một cảm giác kỳ lạ, giống như bấy lâu nay ta chưa từng rời khỏi nơi này, vẫn là Vệ Nhất dẫn mười lăm nhóc con điên cuồng chơi bời cùng Lý Thịnh.
Nhắc đến Lý Thịnh, không biết bây giờ tâm trạng y đã bình tĩnh lại chưa.
Thật ra ta có một chuyện vẫn luôn giấu y không nói, đây cũng là lý do ta không ngừng đả kích chí lớn phục quốc của y.
Chỉ là ta cần thêm một bằng chứng để Lý Thịnh hoàn toàn tin rằng chuyện phục quốc là vô nghĩa, mà chỉ có tiếp cận Dung Trạm, ta mới có thể nhanh chóng tìm thấy bằng chứng đó.
