Ta thúc ngựa phi nhanh, một đường hướng Nam.
Mặc dù là lần đầu tiên ra khỏi kinh đô, nhưng nhân mạch của ta ở khắp nơi rất rộng.
Thập Nhất gửi thư đến trước đó có nhắc đến, y bị thiên kim của một nhà chủ mỏ giàu có ở Đông Nam để mắt, trong cảnh đói rét đành phải dâng thân, rồi trở thành con rể ở rể.
Mặc dù y vẫn không có nhiều tiền, nhưng ít nhất cũng có thể sống sung túc, có vợ hiền trong lòng.
Thế là ta trước tiên đi tìm Thập Nhất, cũng gặp được cô vợ vai u thịt bắp, nặng ba trăm cân của y.
Cô em dâu rất nhiệt tình chiêu đãi ta, vừa lên đã là ba cái đùi heo lớn, nàng một mình hai cái, ta và Thập Nhất chia nhau một cái.
Biết rõ ý đồ của ta, cô em dâu hào sảng vỗ đùi một cái.
"Cha ta vừa hay quen biết chủ mỏ Lục gia gặp chuyện kia, ông ấy chắc chắn biết ẩn tình bên trong, ta sẽ để cha ta giúp huynh!"
Ta đã gặp cha của cô em dâu, và cuối cùng cũng ghép được sự thật từ những lời lẽ uyển chuyển hàm hồ của ông ấy.
Thì ra chủ mỏ Lục gia gặp chuyện kia đã đắc tội với Trương gia, gia tộc có thế lực mạnh nhất ở Đông Nam.
Nguyên nhân là thiếu gia độc nhất của Trương gia để mắt đến tiểu công tử của Lục gia, thế là mang theo trọng kim đến cầu hôn.
Nhưng chuyện trái luân thường đạo lý này thật sự chưa từng nghe thấy, Lục gia liền nói dối tiểu nhi tử của mình bất ngờ c.h.ế.t yểu, không chữa khỏi. Thiếu gia Trương gia vì vậy mà nghĩ quẩn nhảy giếng tự vẫn, hồn quy thiên ngoại.
Mà vị tiểu công tử Lục gia kia cũng là một kẻ si tình, hay tin người trong lòng vì mình mà chết, đêm đó liền cãi vã với người nhà, bỏ nhà ra đi.
Gia chủ Trương gia vì chuyện này mà căm hận Lục gia, từng tuyên bố muốn Lục gia tan cửa nát nhà, còn Lục gia vì không tìm thấy tung tích tiểu nhi tử của mình cũng hận Trương gia, nghi ngờ là Trương gia hại c.h.ế.t con trai mình. Trương gia cũng không chịu làm rõ chuyện này, từ đó hai nhà trở nên đối đầu như nước với lửa.
"Vậy chủ mỏ Lục gia sớm đã đoán được vụ sập mỏ này là do Trương gia phái người chỉ đạo?" Ta không hiểu, "Nếu đã như vậy, thì vì sao chủ mỏ Lục gia không trực tiếp nói với quan phủ?"
Vị chủ mỏ này liên tục xua tay: "Sao có thể! Trương gia và Lục gia đều là thế gia đại tộc hàng đầu ở Đông Nam, cái hành vi hoang đường nam tử yêu nhau này, sao họ dám nói ra? E rằng nhất định sẽ trở thành trò cười cho các thế gia khác!"
"Thế nên những chủ mỏ chúng ta dứt khoát cáo bệnh không ra mặt, không muốn cung cấp bất cứ manh mối nào cho quan phủ để tự rước lấy phiền phức, bị Trương gia và Lục gia đồng thời ghi hận. Càng không dám cho Lục gia mượn công cụ và nhân lực cứu người nào, vì Trương gia chúng ta càng không dám đắc tội!"
Ông ấy thở dài: "Nếu có thể tìm thấy vị tiểu công tử Lục gia bỏ nhà ra đi kia, nói không chừng chuyện này còn có cơ hội xoay chuyển."
Trong đầu đột nhiên lóe lên một khuôn mặt, hai mắt ta sáng lên, lập tức hỏi: "Tiểu công tử Lục gia đó, tên là gì?"
"Hình như gọi là... Lục Thanh Viễn."
Ta khẽ nhếch môi, trong lòng nghĩ: Dung Trạm, Thái tử điện hạ của ta, e rằng Ngài lại phải nợ ta một ân tình nữa rồi.
Ba ngày sau, khi Dung Trạm dẫn người và công cụ cần thiết cho việc cứu hộ đến đây, ta đã đưa Lục Thanh Viễn về Lục gia.
Gia chủ Lục gia đang bệnh nặng hôn mê, nghe thấy tiếng con trai nhỏ quỳ trước giường hối hận, cuối cùng tỉnh lại, quyết định đi đến quan phủ báo án.
Gia chủ Trương gia lập tức bị bắt, cũng thẳng thắn thừa nhận mình chính là muốn trả thù Lục gia đã hại c.h.ế.t con trai, nên mới dùng trọng kim mua chuộc tên nông hộ kia, để y dùng thuốc nổ làm nổ mỏ khoáng. Nhưng ý định ban đầu của y là muốn dọa Lục gia một trận, không muốn hại người, nhưng không ngờ tên nông hộ kia lại dùng quá nhiều thuốc nổ, trực tiếp làm cả mỏ khoáng sập xuống.
Khi quan phủ xét xử ta có mặt, cũng thấy Dung Trạm ngồi trên công đường.
Lúc quan phủ giới thiệu ta là người lập công chính trong vụ án này, ta hóm hỉnh ngước lên, đôi mắt đẹp của Dung Trạm bỗng nhiên run lên mạnh mẽ, lập tức trở nên giận dữ đầy mặt.
Nhưng y biết bây giờ không phải lúc bắt ta, thế là đành nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người lập công, thưởng."
Ta cười tươi chắp tay vái, "Tiểu nhân Lục Ngộ, đa tạ Thái tử điện hạ ban thưởng."
Dung Trạm lại hận thù trừng mắt nhìn ta một cái, nhưng chạm phải ánh mắt nóng bỏng thẳng thắn của ta, y lập tức hoảng loạn nhìn sang chỗ khác.
Dưới đài, Gia chủ Trương gia mặt mày bi thống quỳ trên đất, nước mắt giàn giụa, dập đầu thỉnh tội với Dung Trạm.
"Tiểu nhân nguyện khuynh gia bại sản, bồi thường tổn thất cho những người thợ mỏ kia, chỉ mong Thái tử điện hạ đòi lại công đạo cho đứa con trai đáng thương của ta! Nếu không phải Lục gia lừa dối con trai ta, con ta cũng sẽ không nhảy giếng tự vẫn!"
Dung Trạm đã thu lại thần sắc, bình tĩnh mà uy nghiêm nhìn sang cha con Lục gia đang quỳ một bên.
"Hai vị có lời gì muốn nói không?"
Lục Thanh Viễn thần sắc tiêu điều: "Bẩm Thái tử điện hạ, chuyện này là lỗi của tiểu nhân, không liên quan đến phụ thân tiểu nhân."
"Nếu lúc đó tiểu nhân dũng cảm hơn một chút, cùng y bỏ trốn, y cũng sẽ không một mình khổ sở chờ đợi, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm nhảy giếng tự vẫn. Nếu lúc sống không thể bên nhau, vậy tiểu nhân nguyện cùng y đoàn tụ dưới âm phủ."
Lục Thanh Viễn nói xong, liền trong lúc mọi người không kịp phản ứng, dứt khoát lao đầu vào cột.
