VÌ MUỐN Ở BÊN THÁI TỬ YẾU ỚT BỆNH TẬT, TA PHẢI GIẢ TRANG THÀNH HOÀNG HẬU

Chương 11

Năm đó Tiên Hoàng đưa ta và các tử sĩ khác ra khỏi cung, từng đặc biệt dặn dò ta, chỉ cần bảo vệ Thái tử Lý Thịnh cho tốt là được, không cần phục quốc, càng không cần báo thù.

Lúc Tiên Hoàng nói những lời này, bên cạnh y đứng một nam tử tuấn lãng mặt mày nghiêm nghị, chính là Dung Đại tướng quân Dung Lẫm.

Dung Lẫm phát động cung biến, muốn đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế, nhưng ta cảm thấy sự tình không đơn giản, vì ánh mắt Dung Lẫm nhìn Tiên Hoàng, dường như không có chút sát ý nào.

Thế là ta cố ý lặng lẽ nán lại một lúc, trốn trong góc tối Hoàng cung nghe lén, rồi nghe được hai câu đối thoại của Dung Lẫm và Tiên Hoàng.

Tiên Hoàng: "Ngươi dù có đoạt được người của ta, cũng không đoạt được tim ta!"

Dung Lẫm: "Hừ! Ta đoạt được người ngươi là được, còn tim ngươi, sớm muộn gì cũng là của ta!"

Lúc đó ta còn nhỏ, không hiểu ý nghĩa sâu xa trong hai câu này, chỉ cảm thấy vị Dung Đại tướng quân này dường như không phải loại phản thần g.i.ế.c người không chớp mắt, y có thể sẽ không g.i.ế.c Tiên Hoàng.

Nhưng không lâu sau khi ta ra khỏi cung, lại chợt nghe tin Tiên Hoàng đã chết, Dung Lẫm lên ngôi xưng Đế, còn tổ chức một Lễ phong Hậu kín đáo, nghe nói là vì Hoàng hậu nương nương tính cách ít nói, nên không thích gặp người.

Lý Thịnh muốn phục quốc báo thù cho Tiên Hoàng, còn trong lòng ta vẫn luôn có một phỏng đoán táo bạo - Tiên Hoàng có lẽ căn bản chưa chết.

Thế nên ta muốn đào mộ xác minh.

Ngày giỗ Tiên Hoàng, ban ngày có thái giám do Dung Lẫm phái đến tế tự, ta chỉ có thể hành động vào ban đêm.

Đêm đen gió lớn, ta lôi kéo Lý Thịnh đang bi thương đến tế bái.

Y đốt giấy vàng mã ở đó, ta đào mộ ở bên cạnh.

Mỗi năm đến ngày giỗ, Lý Thịnh đều khóc rất lâu trước mộ Tiên Hoàng, y thật sự quá hay khóc, hồi nhỏ bọn ta đi chơi cùng y, y không cẩn thận ngã một cái là khóc nửa ngày, chỉ có Tiên Hoàng đích thân dỗ mới nín.

Lý Thịnh khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nhưng lại không thể khóc to, sợ kinh động lính tuần tra, chỉ có thể khóc thút thít nhỏ giọng.

Y khóc quá chuyên tâm, không chú ý ta đã đào xong mộ rồi.

Ta chống cằm, nén khí dùng sức mở nắp quan tài, cùng với tiếng gỗ nặng nề trầm đục trượt đi, thứ bên trong quan tài từng chút từng chút hiện ra trước mắt ta.

Không có hài cốt, chỉ có một miếng ngọc bội.

Trên đó khắc hai chữ.

Mặt trước khắc chữ Lẫm.

Mặt sau khắc chữ Hành.

Ta cười cười, trong ánh mắt kinh ngạc đến cực điểm của Lý Thịnh, vớt miếng ngọc bội lên, ném vào lòng y.

"Điện hạ, ta nói cho Ngài một tin tốt và một tin xấu."

"Tin tốt, Phụ Hoàng Ngài chưa chết."

"Tin xấu, Phụ Hoàng Ngài đã biến thành Hoàng hậu nương nương đương triều."

Lý Thịnh ngây người.

Lý Thịnh như bị sét đánh.

Có lẽ là vì đã trải qua quá nhiều chuyện trong những năm nay, y rất nhanh phản ứng được ý ta.

Vội vàng kéo tay áo ta lo lắng hỏi: "Vậy Phụ Hoàng ta ở đâu? Ta muốn gặp Phụ Hoàng! Mau đưa ta đi gặp Phụ Hoàng!"

 

back top