TUYẾN THỂ CÙNG TRÁI TIM ĐỂ LẠI CHO ANH, HÃY ĐỂ TÔI ĐI

Chương 9

Trong căn phòng nhỏ hẹp, Văn Thương Nhiễm không ngừng thở dốc, anh gần như không thở nổi. Mồ hôi làm mờ tầm nhìn của anh.

Tia sáng ngoài cửa trong cơn hoảng hốt dường như càng lúc càng xa anh. Anh cảm giác mình gần như muốn chết.

Sau khi tiêm thuốc khoảng nửa giờ, Văn Thương Nhiễm mới lấy lại được chút sức lực. Lần thực nghiệm trước, thời gian tuyến thể anh thoát mẫn với thuốc là khoảng 40 phút, lần này lại tiến bộ hơn.

Lúc này, anh lại nhớ đến việc từ khi đến nhà Thư Đình, anh rất ít khi làm các bài huấn luyện phản ứng mà ca ca dặn. Vì thế, anh mò mẫm lấy chiếc điện thoại cũ từ trong túi hành lý ra.

Ngày thường không thấy chiếc điện thoại này cồng kềnh, lúc này lại ngay cả giơ lên cũng khó nhọc.

Ánh sáng từ màn hình nhỏ bé có chút chói mắt đối với Văn Thương Nhiễm. Anh híp mắt lại, bấm vào hộp tin nhắn, không ngờ lại có tin nhắn mới từ ca ca.

Tim Văn Thương Nhiễm đập nhanh hơn. Sự mệt mỏi và đau đớn trên cơ thể trong nháy mắt đều không đáng là gì. Anh bấm mở chấm đỏ, ca ca theo trình tự trả lời:

"Tiểu Nhiễm giỏi quá." Khen anh phản ứng tiến bộ 0.2 giây.

"Chuyện gì vậy?" Văn Thương Nhiễm đã nói cho anh ấy biết mình bị Thư Đình mang đi.

"Sống có tốt không?" Tin nhắn mới nhất.

Văn Thương Nhiễm nở nụ cười trên mặt. Mặc dù cơ thể vẫn rất đau, đặc biệt là tuyến thể đau nhức, nhưng anh xem tin nhắn ca ca lại cảm thấy rất vui vẻ.

Sợ ca ca lo lắng cho mình, anh chậm rãi gõ chữ trả lời: "Em sống rất tốt, Thư Đình đối xử với em rất tốt."

Anh biết cuộc sống như vậy sẽ không kéo dài. Có lẽ chưa đầy bốn tháng anh sẽ bị Thư Đình đuổi đi.

Đến lúc đó anh sẽ xách túi hành lý, đi xây dựng căn nhà nhỏ trong mơ của mình, rủ ca ca đến ở cùng. Đó là cuộc sống anh hằng khao khát.

"Anh sống có tốt không?" Văn Thương Nhiễm gõ ra hàng chữ này, tình cảm có chút dâng trào. Anh nhớ ca ca quá.

Hồi nhỏ mỗi ngày đều ở bên nhau, giờ lại chỉ có thể dựa vào một chiếc điện thoại nhỏ bé để trò chuyện.

"Nhớ anh, nhớ mẹ." Văn Thương Nhiễm lúc này giống như một đứa trẻ.

Có lẽ người ta khi yếu ớt đều sẽ biến thành trẻ con, muốn trở về ngôi nhà hồi thơ ấu, như chơi trốn tìm vậy, trốn xuống gầm giường, hoặc dưới gầm bàn có mùi gỗ, không muốn bị bất kỳ kẻ xấu nào tìm thấy.

Đáng tiếc anh vẫn bị bắt được, bị cải tạo, bị vứt bỏ, rồi không còn là một đứa trẻ nữa.

Văn Thương Nhiễm vịn vào tường đứng dậy. Kỳ thật sau khi dược hiệu qua đi anh sẽ khôi phục bình thường, khó khăn nhất chính là quá trình dược hiệu tiến vào tuyến thể này.

Trước khi rời khỏi phòng chứa đồ, anh cẩn thận sắp xếp lại đồ đạc trong túi, điện thoại và ví tiền đều đặt ở phía dưới cùng, khóa kéo cũng kéo lại cẩn thận.

Kỳ thật anh cũng không thuộc về nơi này, một ngày nào đó anh vẫn phải rời đi. Túi hành lý vẫn là chỗ ký thác duy nhất của anh.

________________________________________

Hôm nay Thư Đình về nhà muộn hơn một chút.

Hắn đã họp cả buổi chiều, hơn nữa tuyến thể lại bắt đầu gây khó dễ, cả buổi chiều đều không thoải mái, sự mệt mỏi càng sâu hơn.

Hôm nay Văn Thương Nhiễm lại không đến cửa đón hắn ngay khi hắn vào nhà, cũng không lải nhải kể với hắn những chuyện nhỏ nhặt trong nhà.

Hắn thay giày bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Văn Thương Nhiễm co ro lại nằm trên một bên giường, dường như ngủ rất say, ngay cả hắn trở về cũng không phát hiện ra.

Thư Đình hành động rất nhẹ nhàng đi đến mép giường, ngồi xổm xuống chăm chú nhìn khuôn mặt Văn Thương Nhiễm, không nhịn được đưa tay muốn vén những sợi tóc đang che mặt anh lên, nhưng cuối cùng lại không làm.

Lúc này, Văn Thương Nhiễm mở mắt ra. Thư Đình chú ý thấy đồng tử anh hơi ánh lên màu hồng nhạt, khiến cả người anh càng thêm yêu mị.

Anh nhìn thẳng vào Thư Đình. Thư Đình mới chú ý tới sắc môi anh trắng bệch bất thường.

"Cậu sao lại..."

Lời Thư Đình còn chưa dứt, Văn Thương Nhiễm đã đưa một tay đè gáy Thư Đình xuống, kéo hắn cúi đầu hôn mình.

Mùi tin tức tố hoa hồng lập tức lan tỏa, tràn ngập khắp căn phòng. Thư Đình cũng có chút thả lỏng, đơn giản nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn này.

Hôn xong, Thư Đình vẫn quan tâm Văn Thương Nhiễm có phải có chỗ nào không khỏe không, Văn Thương Nhiễm lại chớp chớp mắt, đôi mắt hồng nhạt như có thể hút người dụ hoặc.

"Bảo bối, đừng lãng phí thời gian có được không?"

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa lụa trắng, trông thật dịu dàng.

Thư Đình chậm rãi mở mắt ra. Hắn luôn rất nhạy cảm với ánh sáng, trước khi ngủ phải kéo kín mấy tầng rèm chắn sáng.

Tối qua vừa về đến nhà đã bị Văn Thương Nhiễm kéo thân mật nên quên kéo rèm.

Lúc đồng tử Văn Thương Nhiễm đổi màu, anh trông rất khác biệt, bám người hơn thường ngày.

Rõ ràng đã ở trong lòng hắn rồi mà miệng vẫn đòi ôm, không cho lưu lại dấu vết trên cổ thì cứ muốn hôn môi.

Chỉ cần hơi nghiêng đầu từ chối là sẽ thấy đôi mắt ngấn nước long lanh, ủy khuất nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn không thể không đồng ý.

Thư Đình cảm thấy toàn thân đều có chút rã rời, nhưng cảm giác khó chịu ở tuyến thể đã hoàn toàn biến mất.

Hắn xuống giường đi vào phòng vệ sinh, nhìn vào gương thấy sau gáy mình đã không còn dấu vết, ngay cả vết cắn cũng đã mờ đi không nhìn rõ.

Nhớ lại lần đầu tiên bị Văn Thương Nhiễm đánh dấu, dấu răng lưu lại mấy ngày không nói, còn có một mảng vết tích màu đỏ như hoa.

Bây giờ có thuốc rồi thì không còn để lại dấu đánh dấu rõ ràng như vậy nữa, hắn rất hài lòng về điều này.

Văn Thương Nhiễm vẫn chưa tỉnh, cuộn tròn trong chăn, trần truồng nửa thân trên, cuộn người lại vì thiếu cảm giác an toàn.

Bên ngoài chăn chỉ lộ ra nửa chiếc xương quai xanh thẳng tắp và khuôn mặt ngủ co rúm, yếu ớt đáng thương với hàng lông mày nhíu lại.

Anh dường như ngủ không được an ổn. Bộ dạng này khiến Thư Đình nhớ đến lần trước trong căn phòng chứa đồ chật hẹp, Văn Thương Nhiễm nhắm mắt rơi nước mắt.

Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác chua xót. Hắn không nhịn được đưa tay muốn sờ mặt Văn Thương Nhiễm.

Tay vừa vươn ra, Văn Thương Nhiễm như có cảm ứng, hàng mi khẽ run rẩy, dường như giây tiếp theo sẽ mở mắt. Tay Thư Đình khựng lại, chỉ giúp anh kéo lại góc chăn.

Văn Thương Nhiễm mở mắt ra, màu hồng nhạt trong mắt đã rút đi rất nhiều, không giống tối qua màu hồng nhạt gần như chiếm trọn cả con ngươi.

Màu hồng trong suốt làm đôi mắt trông như đang phát sáng, đáy mắt với những hoa văn phức tạp giống như một đóa hoa hồng phấn nở rộ, khiến Thư Đình không dám đối diện với anh.

Đôi mắt đó quá đẹp, một khi nhìn vào là không thể dời đi được.

Sau khi màu hồng nhạt rút đi, đôi mắt Văn Thương Nhiễm lộ ra màu nâu đậm nguyên bản, chỉ còn một vòng ngoài có màu hồng nhạt.

Con ngươi do vừa tỉnh giấc nên xoay chuyển qua lại. Thư Đình nhìn chằm chằm anh, luôn cảm thấy Văn Thương Nhiễm hôm nay không có tinh thần, ánh mắt đều là vẻ u buồn.

"Không thoải mái sao?" Thư Đình vẫn không nhịn được hỏi.

Văn Thương Nhiễm co người trong chăn không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Hàng mi mỏng khép lại, che giấu đi cặp mắt ảm đạm kia. Thư Đình kiên nhẫn ngồi bên cạnh anh.

Đột nhiên Văn Thương Nhiễm dường như nhớ ra điều gì, lại mở mắt ngồi dậy, kéo sau gáy Thư Đình nhìn xem, thấy tuyến thể trơn nhẵn mới thở phào nhẹ nhõm.

May mắn không xảy ra vấn đề gì, những đau khổ ngày hôm qua đều đáng giá.

Ký ức của Văn Thương Nhiễm có chút chậm chạp quay trở lại đại não.

Anh nhớ tối qua mình tiêm thuốc đặc hiệu đau đến sống đi c.h.ế.t lại, đợi đến khi không còn đau nhiều nữa thì đi tắm rồi chui vào chăn.

Sau đó Thư Đình trở về, đại não anh mơ mơ màng màng, nghe thấy mùi tin tức tố hoa đinh hương dễ chịu, mở mắt ra thấy khuôn mặt tuấn tú của Thư Đình ngay trước mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm anh, mang theo chút ý quan tâm, giống như ca ca nhìn anh lúc anh bị bệnh vậy.

Văn Thương Nhiễm rất thích ánh mắt như thế này, dường như anh cũng đang được yêu thương. Tuyến thể vì sự rung động trong lòng mà trở nên hưng phấn.

Anh cảm nhận được tin tức tố hoa hồng của mình đang từ từ được phóng thích. Dựa vào chút dũng khí sinh lý này mang lại, anh đưa tay ấn sau gáy Thư Đình, kéo hắn cúi xuống hôn mình.

Môi Thư Đình hơi lạnh, Văn Thương Nhiễm cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng, nhưng lại không dám quá hung dữ chọc Thư Đình tức giận, chỉ có thể rất tủi thân mà mút nhẹ từng chút một, cho đến khi Thư Đình há miệng cắn môi dưới anh, lưỡi nhanh chóng l.i.ế.m qua chỗ vừa cắn.

"Đồ ngốc." Thư Đình mắng anh.

Văn Thương Nhiễm mới buông lỏng tay chân. Đại não anh vẫn luôn không hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại dường như rất tỉnh táo.

Cảm giác tiếp xúc với Thư Đình đều rõ ràng rành mạch, chỉ là anh đang làm gì thì lại không rõ lắm.

Hôn môi với Thư Đình thật thoải mái, anh rất thích, vì thế dựa vào sự dính người mà quấn lấy Thư Đình đòi hôn, phần không tỉnh táo thì loạn xạ gọi "bảo bối, yêu yêu".

"Bảo bối, hôn tôi."

"... Hôn hôn tôi bảo bối."

Nói những lời này, anh ôm chặt Thư Đình không buông tay, trông rất vô lại.

Văn Thương Nhiễm ngây người suốt 30 giây. Toàn bộ ký ức tối qua ùa về.

Những lời nói vô liêm sỉ, buồn nôn đòi hôn của mình cứ văng vẳng bên tai, anh đột nhiên có chút ngượng ngùng không dám nhìn mặt Thư Đình.

Thư Đình nhìn bộ dạng ngây ngốc của Văn Thương Nhiễm, cảm thấy rất thú vị.

Lúc tỉnh táo chỉ dám thì thầm gọi nhỏ khi cho rằng camera không hoạt động, lúc không tỉnh táo thì lại mở miệng ra là nói, khiến Thư Đình không có chút kháng cự nào.

Hắn đã từng gọi người khác như vậy sao?

Văn Thương Nhiễm luôn ở hội sở, lớn lên xinh đẹp, nổi tiếng. Gọi Omega là "bảo bối" hẳn là kỹ thuật anh thường dùng. Thư Đình đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Hắn l.i.ế.m liếm khóe môi, nhìn chằm chằm Văn Thương Nhiễm, ngữ khí nghe có vẻ cực kỳ bình thản.

"Cậu rất quen gọi người khác là bảo bối? Thường xuyên gọi Omega khác như vậy sao?"

Văn Thương Nhiễm lại vươn tay muốn che miệng Thư Đình. Lời đã nói ra không che lại được, vì thế tay Văn Thương Nhiễm dịch lên, che đi đôi mắt Thư Đình.

"Tôi không có gọi người khác như vậy."

Trước mắt Thư Đình bị lòng bàn tay Văn Thương Nhiễm che khuất, chỉ nghe thấy Văn Thương Nhiễm tạm dừng một lát rồi nói tiếp: "Tôi chỉ gọi mỗi anh thôi."

 

back top