TUYẾN THỂ CÙNG TRÁI TIM ĐỂ LẠI CHO ANH, HÃY ĐỂ TÔI ĐI

Chương 16

Giấc ngủ này của Văn Thương Nhiễm luôn không được an ổn, trong lòng luôn có một giọng nói thúc giục anh tỉnh lại.

Văn Thương Nhiễm bị thúc giục đến bực mình, đơn giản che tai lại không nghe.

Anh co người lại che tai ngăn chặn mọi âm thanh bên trong, lúc này có một giọng nói dán vào tai anh nhẹ nhàng nói hai chữ.

Âm thanh này lại xuyên qua bàn tay, xuyên vào tai Văn Thương Nhiễm, làm Văn Thương Nhiễm đột nhiên bừng tỉnh.

"Thư Đình." Văn Thương Nhiễm gọi tên Thư Đình tỉnh dậy, mang theo chút bất an.

Thư Đình đang ngồi trên ghế cạnh giường canh chừng Văn Thương Nhiễm, cúi đầu không biết suy nghĩ gì, cho đến khi Văn Thương Nhiễm gọi tên hắn tỉnh lại hắn mới ngẩng đầu, sắc mặt không được tốt lắm.

Văn Thương Nhiễm nằm trên giường ngơ ngác nhìn chằm chằm đôi mắt Thư Đình.

Cặp mắt đen sâu thẳm kia, Văn Thương Nhiễm lại không thể hiểu được cảm xúc bên trong.

Lúc này anh nhớ lại cảnh tượng trước khi mình ngất đi, anh ở trong phòng chứa đồ lén tiêm thuốc bị Thư Đình phát hiện, như vậy Thư Đình cũng đã thấy bộ dạng kia của anh...

Văn Thương Nhiễm không thể bình tĩnh trở lại, anh ngồi dậy lại rối bời không biết làm gì, vì thế bước xuống giường chân trần đứng trên mặt đất, chờ đợi Thư Đình tuyên án, bảo anh rời đi ngay lập tức.

"Tiêm thuốc sẽ sinh ra tác dụng phụ... Tại sao không nói cho tôi?"

Thư Đình không lập tức bảo anh đi, mà là chất vấn anh trước.

Thư Đình vẫn là mềm lòng, suy nghĩ Văn Thương Nhiễm hỗn loạn, anh không hiểu Thư Đình tại sao lại hỏi anh như vậy, là chê anh hay là gì khác, Văn Thương Nhiễm không nghĩ ra.

Anh chỉ có thể gượng gạo cười, ngữ khí thoải mái nói: "Dù sao cũng sẽ không chết."

Anh rất muốn nói thêm vài lời hay để lấy lòng Thư Đình.

Nói đến cũng kỳ lạ, lúc mới đến luôn muốn lấy lòng Thư Đình, nói vài lời ngốc nghếch, sau này lại không hề nghĩ đến nữa, giờ đây lại nhớ lại, chỉ là há hốc mồm, dường như nói gì cũng trở nên gượng ép.

Thư Đình không nói gì, Văn Thương Nhiễm không nhìn hắn, khẽ nói: "Xin lỗi."

Anh lại xin lỗi, anh lại làm sai chuyện rồi.

Văn Thương Nhiễm không cảm thấy mình còn có bất kỳ lý do nào để ở lại đây.

Anh là một Alpha cải tạo khuyết tật, dựa vào thuốc đặc chế đắt đỏ mới có thể ở lại đây giúp đỡ Thư Đình, mà hiện tại Thư Đình đã biết tác dụng phụ của thuốc đối với anh, còn biết bộ dạng nửa sống nửa c.h.ế.t của anh sau khi dùng thuốc.

Suy nghĩ của Văn Thương Nhiễm trở nên nhanh nhẹn, dường như là do việc huấn luyện phản ứng luôn có hiệu quả.

Nói như vậy dường như tự mình đề nghị sẽ có thể diện hơn. Anh cúi đầu nói: "Tôi có thể đi ngay bây giờ, hành lý của tôi chỉ có một cái túi..."

Khi anh cất bước lướt qua Thư Đình chuẩn bị rời đi, Thư Đình lại đột nhiên giữ chặt cánh tay anh.

Văn Thương Nhiễm không nhìn thấy thần sắc Thư Đình, chỉ có thể cảm nhận được độ ấm đang siết chặt trên cánh tay mình.

Thư Đình im lặng không nói, chỉ là dựa đầu vào vai Văn Thương Nhiễm, như thể không làm vậy hắn sẽ không đứng vững được. Lâu sau, giữa sự yên tĩnh bao trùm, hắn mở miệng:

"Đừng đi."

Kể từ ngày hôm đó, Thư Đình bắt đầu xa cách Văn Thương Nhiễm.

Hắn không còn cung cấp thuốc đặc chế, nhưng cũng không đuổi Văn Thương Nhiễm đi.

Văn Thương Nhiễm đã dọn sang một phòng khác, vẫn rộng rãi và thoải mái, chỉ là đưa tay ra không còn ôm được Thư Đình nữa.

Phản ứng bất lợi từ lần tiêm thuốc trước của Văn Thương Nhiễm vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Hai ngày nay anh luôn cảm thấy chóng mặt, trước mắt thường xuyên trở nên mờ ảo rồi lại từ từ rõ ràng trở lại, màu hồng nhạt ở đồng tử luôn ập đến rồi lại lặng lẽ biến mất.

Thư Đình đi sớm về khuya, cả ngày hầu như không thấy mặt.

Văn Thương Nhiễm phần lớn thời gian sẽ ở trong phòng mới.

Kỳ thật anh ngủ không yên, cứ mở mắt cho đến hừng đông, nghe thấy tiếng cửa nhà đóng lại, anh biết Thư Đình đã ra ngoài đi làm.

Buổi tối anh cũng không có lý do gì để tiếp tục canh giữ ở cửa chờ đợi Thư Đình trở về, vì thế liền thu mình trong phòng tắt đèn giả vờ mình đã ngủ, kỳ thật dựa vào cạnh cửa lắng nghe tiếng bước chân Thư Đình.

Cửa phòng bên cạnh cũng đóng lại, Văn Thương Nhiễm có chút mất mát rũ mắt xuống.

Hiện tại anh là người vô dụng nhất trong căn nhà này.

Bình hoa có tác dụng làm đẹp, cái bàn có thể chứa đồ vật, chỉ có anh là vô dụng, xuất hiện trước mắt Thư Đình đại khái cũng sẽ chướng mắt. Những ngày tháng như vậy thật là dài lâu và gian nan.

Văn Thương Nhiễm cảm thấy mỗi ngày việc thú vị nhất đại khái là gửi tin nhắn cho anh trai, đáng tiếc anh trai cũng không hồi đáp.

Anh giống như bị mọi người vứt bỏ, chính mình cũng không biết nên đi về đâu.

"Anh, em dường như rất vô dụng, có phải em nên rời đi không?"

Phòng của Văn Thương Nhiễm này cũng có một cửa sổ sát đất, phong cảnh ngoài cửa sổ thật xinh đẹp, ban đêm có thể nhìn thấy cảnh sông nước mỹ lệ, ánh đèn lốm đốm điểm xuyết ở một bên, nhưng trong mắt anh không có nửa phần ánh sáng, chỉ là an tĩnh dựa vào bên cửa sổ.

Im lặng hồi lâu, Văn Thương Nhiễm lần nữa lấy ra di động, như là đã hạ quyết tâm.

"Em muốn đi tìm anh."

Văn Thương Nhiễm chưa từng thử đi tìm anh trai, bởi vì đây là một chuyện quá khó khăn.

Sau khi anh trai rời khỏi hội sở, tất cả tin tức về anh ấy đều bị hủy bỏ.

Cuối cùng, anh ấy giống như một người chỉ tồn tại trong ký ức của Văn Thương Nhiễm, hỏi người khác đều không hề có ấn tượng.

Văn Thương Nhiễm cảm thấy mình phải rời đi.

Thư Đình không lập tức bảo anh rời đi chắc là thấy anh đáng thương đi, không nơi nương tựa đầu óc còn ngốc.

Văn Thương Nhiễm cười tự giễu, sự chua xót trong lòng nổi lên mấy lần lại đều bị anh nén xuống.

Những ngày tháng như vậy anh không cần trải qua nữa, anh muốn đi tìm anh trai.

Cho dù anh không biết tin tức gì, anh làm như vậy là đang tìm cho mình mục tiêu để tiếp tục có động lực sống sót, giống như bức ảnh phòng hoạt hình dán trong căn phòng nhỏ ở hội sở ngày trước.

Tồn tại đối với Văn Thương Nhiễm mà nói là một chuyện cần dũng khí. Anh phải liên tục bổ sung dũng khí, mới có thể mong chờ ngày mai.

Anh chuyển túi hành lý từ phòng chứa đồ đến phòng mới, từ bên trong lấy ra tấm ảnh phòng hoạt hình kia, trân trọng nhìn hồi lâu mới trịnh trọng dán lên tủ đầu giường mình.

Quanh đi quẩn lại, anh trở về điểm xuất phát.

Những ngày tháng được Thư Đình hảo tâm thu lưu này, anh chỉ cần nghĩ hai việc: tìm được anh trai và xây dựng căn phòng nhỏ của mình.

Còn về chuyện Thư Đình không còn thích anh nữa, nghĩ đến liền làm anh đau khổ muốn khóc.

Không có được cái ôm và nụ hôn của Thư Đình cũng làm người ta đau khổ, nhưng anh cần phải thích ứng loại cuộc sống này, bởi vì anh lập tức sẽ rời đi, sẽ không còn gặp lại Thư Đình nữa.

Dù sao ở lại đối với Thư Đình mà nói cũng là vướng bận.

Chỉ là bây giờ còn có một phiền phức, trước đây Thư Đình hạn chế anh ra ngoài, bây giờ anh phải mặt dày đi tìm Thư Đình, thỉnh cầu hắn có thể cho phép mình ra ngoài.

 

back top