Nếu năm đó không phải Nhan gia đóng băng sự nghiệp cậu...
“Được, nhưng có bất kỳ thay đổi nào đều phải nói với anh, hiểu không?” Cố Tuy Yến không muốn trói buộc Nhan Tự, nhưng cũng không muốn đối phương lấy sức khỏe mình ra đùa giỡn.
“Cảm ơn anh.” Nhan Tự nắm lấy tay Cố Tuy Yến, nhắm mắt dùng mặt cọ cọ, có khác gì con Ngoan Ngoãn cậu đang ôm trong lòng không?
Cố Tuy Yến cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa mặt cậu.
Buổi thử vai của Nhan Tự là cho một bộ phim nghệ thuật, vai nam phụ thứ ba, là bạch nguyệt quang (người thương thầm) đã c.h.ế.t sớm của nam chính. Ngoại hình cậu quả thật rất phù hợp với nhân vật này: xinh đẹp, thanh tú, đủ sạch sẽ.
Hai ngày nay cậu không có việc gì diễn thử theo kịch bản, kéo Thân Ngọc cùng diễn. Cố Tuy Yến đi làm về sẽ thấy Nhan Tự nằm ngủ trên đùi Thân Ngọc.
Thân Ngọc quay đầu nhìn Cố Tuy Yến, khẽ nói: “Ngủ rồi.”
“Ừm.”
Cố Tuy Yến bế Nhan Tự lên. Trước khi lên lầu, anh nói một câu: “Thư Ký Trình đang đợi cậu ở ngoài.”
Thân Ngọc sửng sốt một chút, gật đầu nhưng không nói gì. Cậu không hiểu lắm, cậu và Thư Ký Trình chỉ là lên giường vài lần, sao người này lại dính lấy cậu như keo dán chó vậy?
“Thật là phiền phức.” Thân Ngọc đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó lên xe dưới ánh mắt mời mọc của Thư Ký Trình.
Thôi được rồi, lại đồng ý một lần nữa vậy.
Thân Ngọc đi được vài tiếng đồng hồ thì Nhan Tự mới tỉnh ngủ. Lúc cậu tỉnh đã hơn 8 giờ tối. Cậu đã ăn cơm nên không đói lắm, theo bản năng dựa vào lòng Cố Tuy Yến, ánh mắt ngơ ngẩn: “Anh về từ khi nào thế?”
“Hơn 5 giờ đã về rồi.”
“Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
Nhan Tự bị Cố Tuy Yến hôn một cái, cậu nhắm mắt lại: “Thân Ngọc đâu?”
“Hình như đi hẹn hò với Thư Ký Trình rồi.”
“À, vậy... Thư Ký Trình?” Nhan Tự phản ứng lại thì lập tức ngồi bật dậy, cậu nhìn chằm chằm Cố Tuy Yến, “Thân Ngọc và Thư Ký Trình?”
Cố Tuy Yến cũng kinh ngạc trước phản ứng của cậu: “Đúng vậy, chuyện của họ em không biết sao?”
Nhan Tự chậm rãi lắc đầu, cậu “À” một tiếng: “Em chỉ biết Thân Ngọc ngủ với một người, chuyện khác không hỏi nhiều.”
“Cậu ấy nói cậu ấy không có cảm giác gì với người đó, chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý, có thể phát triển thành bạn tình lâu dài...”
“Ách—” Nhan Tự trầm mặc một lát, Cố Tuy Yến cũng á khẩu. Hai người liếc nhau rồi nhất trí bỏ qua chủ đề này.
“Em đi tắm đây, ngày mai còn phải thử vai.” Nhan Tự nhanh chóng xuống giường tìm quần áo, không để ý tới ánh mắt Cố Tuy Yến nhìn cậu vẫn luôn mang theo ý cười.
Ngày thử vai, Nhan Tự đến rất sớm. Thân Ngọc luôn miệng cổ vũ cậu. Nhan Tự nhìn bộ dạng này của cậu ấy không nhịn được cười, sau đó hít sâu một hơi, gõ cửa bước vào.
Bên trong có không ít người đến thử vai nam phụ thứ ba. Nhan Tự cũng là một trong số đó.
Gần đây cậu có lưu lượng rất tốt, cơ hội này cũng là do Cố Tuy Yến sắp xếp, nhưng đạo diễn cũng báo trước: chỉ là thử vai, sẽ không tiếp tay cho bất kỳ ai khác.
Nhân vật nam phụ này là một người câm, sống trong núi sâu, nhặt được nam chính bị thương. Hai người họ không có tuyến tình cảm gì, chỉ có nam chính đơn phương yêu nam phụ. Cuối cùng, nam phụ c.h.ế.t vì bệnh tật, trở thành bạch nguyệt quang của nam chính.
Nhân vật này có nhiều chiều sâu, rất dễ tạo nên xu hướng.
Phân đoạn Nhan Tự cần thử vai chính là cảnh nam chính suy sụp, còn nam phụ an ủi.
Thân hình cậu đơn bạc, trên mặt không trang điểm nhiều, riêng ngoại hình đã rất giống với nhân vật.
“A—” Nhan Tự quỳ trên mặt đất, cậu ôm hư không một người, muốn nói chuyện nhưng chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn giản. Nước mắt cậu không ngừng rơi xuống, tay không ngừng lau nước mắt cho đối phương.
Ánh mắt cậu rất mơ hồ, cũng rất đau lòng, không biết vì sao đối phương lại khóc. Cậu không thể nói, vừa sốt ruột vừa bất lực, chỉ có thể khóc theo.
Đoạn diễn này có sức bùng nổ rất lớn. Nhan Tự khóc khoảng hai phút sau mới được người ta gọi dừng.
Nhan Tự vẫn chưa thoát vai, một lát sau mới ho khan, đột nhiên mất sức.
“Mời sang một bên chờ kết quả.”
Đạo diễn bảo cậu vào vị trí. Nhan Tự gật đầu, thở dốc ngồi vào một bên, lặng lẽ điều chỉnh cảm xúc.
Kỹ thuật diễn của cậu cũng không tệ, nếu tệ thì không thể chỉ với một bộ web drama lại có được độ hot. Nhan Tự khi diễn thường nhập vai rất sâu, thoát vai rất chậm, mỗi lần đều tiêu tốn rất nhiều tinh lực của bản thân.
Nhan Tự chờ rất lâu, đến cuối cùng mọi người thử xong, đạo diễn mới lên tiếng: “Nhan Tự, chọn cậu.”
“A.” Nhan Tự đột nhiên đứng dậy, trên mặt là nụ cười không thể nén xuống, cậu gật đầu, “Cảm ơn đạo diễn Trương!”
Cuối cùng, vai nam phụ thứ ba này thuộc về Nhan Tự.
“Sao rồi, thành công không?”
“Bắt được rồi.” Nhan Tự bước ra, cậu nhận lấy điện thoại Thân Ngọc đưa qua. Vừa mở ra đã thấy tin nhắn Cố Tuy Yến gửi đến.
【 Đừng căng thẳng, cố lên. 】
【 Cây nấm nhỏ sao không nói lời nào thế? Lại trốn đi rồi sao? 】
Nhan Tự mím chặt môi, lông mi cậu rung lên, nhanh chóng gõ chữ:
【 Vừa rồi điện thoại ở trong tay Thân Ngọc. 】
【 Không trốn, trời đã tạnh rồi, nấm cũng muốn ra ngoài phơi nắng. 】
Lúc Nhan Tự về đến nhà, Cố Tuy Yến đã nấu cơm xong. Cậu đẩy cửa bước vào, liền thấy trên bàn đã bày bánh kem và hoa tươi, ngay cả Ngoan Ngoãn cũng được mặc một chiếc áo rất đẹp và rực rỡ.
“Ca ca.”
Nhan Tự thay giày xong, đi thẳng vào, chạy ngay đến nhà bếp tìm Cố Tuy Yến. Anh ấy đang nấu nốt bữa tối cho cậu.
“Em về rồi.” Cố Tuy Yến nhìn bàn tay đang ôm ngang eo mình, giữa hai đầu lông mày đều là nụ cười không thể giấu được, “Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của em, cũng là bộ đầu tiên em tái xuất, đương nhiên phải ăn mừng một bữa thật ngon.”
“Đáng lẽ anh muốn đưa em đi ăn ở ngoài, nhưng cơ thể em vẫn chưa khỏe hẳn, nên dứt khoát ăn ở nhà luôn.”
“Cảm ơn anh.” Mặt Nhan Tự áp vào lưng Cố Tuy Yến, cậu ôm rất chặt. Nhiều năm qua, thật sự không có ai chuẩn bị bất ngờ cho cậu, hay chúc mừng mỗi lần đầu tiên của cậu, ngay cả sinh nhật cũng không có ai gửi lời chúc phúc.
“Được rồi.” Cố Tuy Yến xoay người lại ôm Nhan Tự, anh cọ cọ cổ cậu, rồi xoa đầu, “Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
“Vâng!”
Nhan Tự thật sự rất vui. Cậu ngoan ngoãn rửa tay xong, sau đó chờ tất cả món ăn được dọn lên thì còn chụp một bức ảnh đăng lên Weibo: 【 Nhan Tự: Tôi và anh ấy [Ảnh JPG.]】.
“Đừng chơi điện thoại nữa, mau ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Nhan Tự buông điện thoại xuống. Hai ngày nay Cố Tuy Yến nấu ăn đều rất thanh đạm, hôm nay cũng khó khăn lắm mới nêm thêm chút cay, vừa hay khiến Nhan Tự cảm thấy rất vừa miệng.
“Bên em khi nào thì khai máy?” Cố Tuy Yến gắp cho Nhan Tự một đũa thịt cá đã lọc xương, “Anh còn có sự chuẩn bị.”
“Em nghe đạo diễn nói là trong hai ngày, đến lúc đó sẽ là quay phim khép kín, hình như là ở trong một ngọn núi nào đó.”
Nhan Tự ngâm nga một khúc nhạc không thành điệu, ánh mắt cậu rất sáng: “Em đóng vai một người câm, nên em phải tranh thủ mấy ngày này học thủ ngữ cho tốt, không thể chậm trễ.”
